Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 121: 121: Vô Hạn Cưng Chiều




Lộ Nguyên Hầu đi không lâu lắm đã trở về, trên tay còn cầm theo một cái mâm.

Trên mâm không chỉ có cơm trắng bốc khói mà còn có canh gà hầm nấm thanh đạm.
“Ngồi yên đó, tôi lột cho em.”
Lộ tiên sinh đặt cơm và canh trước mặt cậu cùng một cái đĩa sạch, vừa đeo bao tay dùng một lần lên vừa thản nhiên nói.
Hạ Mễ Chúc không có cự nự mà miệng nhỏ nhấp một ngụm canh gà, thoải mái đến mức muốn bay lên.

Cái bụng đang réo gọi cuối cùng cũng được xoa dịu.
Lộ Nguyên Hầu thấy cậu như vậy thì ý cười tràn đến khóe môi.
Sau đó khung cảnh biến thành như vậy, Lộ tướng chuyên tâm lột tôm rồi đặt vào cái đĩa nhỏ trước mặt tiểu Beta, Hạ Mễ Chúc lại gắp tôm từ đĩa bỏ vào miệng cùng một đũa cơm trắng.

Người trước lột đến cần mẫn, người sau ăn đến thơm ngọt.

Người xung quanh ban đầu còn nhìn, lúc sau tự nhiên cũng cảm thấy đói theo.
Những bữa tiệc như thế này đa phần người ta chỉ lo xã giao.

Lúc này đã qua giờ cơm rồi nhưng trong bụng họ chỉ có đồ uống, đương nhiên là phải đói rồi.

Kết quả dần có người lục đục đi tìm đồ ăn, người chú ý đến hai người Hạ Mễ Chúc ít đi thấy rõ.
So với người mang thai bình thường, Hạ Mễ Chúc lại không có cảm thấy buồn nôn biếng ăn khó chịu nên bác sĩ không hề căn dặn cậu cần kiêng kem cái gì nhiều, trừ những món đặc biệt có hại.


Đương nhiên đến thời điểm Hạ Mễ Chúc cũng có những biểu hiện nên có thì lúc đó điều chỉnh lại cho phù hợp là được.
“Tiên sinh, em no rồi.”
Hạ Mễ Chúc cảm thấy mình ăn không nổi nữa thì vội vàng ngăn lại động tác lột tôm cần mẫn của người đàn ông bên cạnh.
“Thật sự no rồi?”
Lộ Nguyên Hầu khựng lại, ánh mắt xăm xoi bụng nhỏ của tiểu Beta, nghi ngờ mà hỏi lại.
Hạ Mễ Chúc bị nhìn đến đỏ mặt, xấu hổ gật đầu đảm bảo.
Lộ Nguyên Hầu nhìn hai chén cơm trắng, một chén canh và gần nữa đĩa tôm đều lọt vào trong cái bụng nhỏ của tiểu Beta, xem như chấp nhận việc cậu nói mình đã no rồi.
Sau đó Hạ Mễ Chúc ngồi nhìn tiên sinh nhà mình giải quyết hết nữa đĩa tôm cùng cơm còn lại trên bàn bằng tốc độ nhanh đến chóng mặt, bản thân ôm ly nước cam ép ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống.
Lộ Nguyên Hầu ăn xong, lột bao tay dùng một lần ném lên mâm, bưng mâm đưa cho cung nhân túc trực gần đó rồi mới nắm tay tiểu Beta của mình đứng lên.
“Đi thôi, đưa em đi dạo tiêu cơm.”
Hạ Mễ Chúc ngoan ngoãn để cho hắn nắm tay dẫn đi, bỗng nhiên cảm thấy muốn xoa xoa bụng, nơi đang tồn tại một nắm cơm nhỏ tin hin.

Đứa nhỏ đang được nuôi dưỡng bởi yêu thương và cưng chiều, tương lai nhất định sẽ thật hạnh phúc đúng không…
“Sao vậy?”
Lộ Nguyên Hầu nhạy bén phát hiện, ngừng lại hỏi.
“Không ạ!”
Tiểu Beta vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn hớn hở đáp lại.

Lộ Nguyên Hầu nhìn cậu, bụng nghĩ tiểu Beta lúc hoạt bát cũng rất đáng yêu.
“Ừm.”
Nam nhân đáp lại một tiếng, nữa siết nhẹ bàn tay tiểu Beta, cùng cậu rời khỏi sảnh tiệc.

Đêm đó hai người không có quay lại sảnh tiệc nữa, sau khi đi dạo tiêu cơm trong khuôn viên hoàng cung nữa giờ, hai người đã về phòng luôn.

Tiểu Mễ Thụy tầm chín giờ đã được lão quản gia đưa về, sau khi được tắm rửa sạch bóng, uống một bình sữa lớn rồi nhanh chóng nằm trên giường nhỏ của nó ngáy o o.
Hạ Mễ Chúc xem như đã thừa nhận thân phận đại hoàng tử của tiên sinh nhà mình cho dù chưa trực tiếp được nghe lời khẳng định từ miệng đối phương.

Thật ra thái độ của tiên sinh rõ ràng đã chính minh được rất nhiều thứ rồi.
Hạ Mễ Chúc nằm giang tay giang chân ở trên giường lớn, nữa mơ màng nữa lim dim suy nghĩ lung tung.

Lộ Nguyên Hầu từ nhà tắm đi ra lúc nào cậu cũng không biết.

Đến khi bàn tay lớn mang theo chút lạnh bởi vì vừa tắm xong luồn vào trong áo cậu, trực tiếp áp lên da thịt ấm nóng ở bụng thì Hạ Mễ Chúc mới giật mình bừng tỉnh.
“Không ngủ được?”
Lộ Nguyên Hầu trầm thấp hỏi vừa leo lên giường ôm tiểu Beta vào ngực.
Hạ Mễ Chúc ở trong ngực hắn lắc đầu, hỏi: “Mai chúng ta về ạ?”
“Em vừa động thai, đợi hai ba bữa nữa đi.”

Giọng người đàn ông có vẻ trầm hơn bình thường, không biết có phải do đang thả lỏng nằm trên giường hay không.
Hạ Mễ Chúc vừa nghe hai chữ động thai mặt đã hơi đỏ ửng lên.

Ôm ấp đến độ động thai… Xấu hổ chết được.
“Thật ra chỉ đau lúc đó thôi…”
Cậu lí nhí nói.
Cậu cũng không phải đang lấp li3m đâu.

Thời điểm Lộ tiên sinh rời đi, cậu đã không đau nữa rồi.
Thật sự mà nói, cơ thể cậu có sức chịu đựng rất tốt.

Không biết có phải do từ nhỏ đã quen làm lụm vất vả rồi hay không, chứ thời điểm cậu mang Hạ Mễ Thụy cậu cũng không có bị dày vò gì cả.
Chưa kể lần trước hai người họ làm ở trong nhà tắm lúc đó nắm nhỏ của họ cũng đã có rồi mà, nào có thấy bị động thai đâu… Lúc đó nắm nhỏ đã được một tháng… Hiện tại nó đã hơn nữa tháng nữa, phải mạnh mẽ hơn rồi chứ nhỉ.
Có chăng là do lần này Lộ tiên sinh mạnh tay quá…
Hạ Mễ Chúc càng nghĩ mặt càng nóng.
“Cũng là tôi đã thiếu chú ý tới em.”
Lộ tướng thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, ôn nhu mà vuốt ve sống lưng tiểu Beta.

Rõ ràng họ đã tính đến tình huống tiểu Beta có thể sẽ có thai nhưng lúc bính em ấy hắn vẫn mạnh bạo như vậy.

Này là hắn sai.
Hạ Mễ Chúc im lặng không nói, chỉ nhẹ siết vòng tay đang ôm thân hình rắn chắc của nam nhân.

So với lần trước, lần này cậu đã thỏa mãn lắm rồi, không có đòi hỏi gì nữa.

Nhưng nằm một hồi cậu lại nhớ ra chuyện này.

“Em như vầy là không thể đi học nữa sao?”
Cậu nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông im lặng không nói.
“Em có thể tiếp tục đi học cho đến lúc bụng lộ ra không? Không huấn luyện… Được không, tiên sinh?”
Hạ Mễ Chúc cố gắng vớt vát chút nào hay chút ấy mà rướn người hôn lên cái cằm như được gọt đẽo ra của tiên sinh nhà mình, âm thanh mềm nhũn nài nỉ.
“…”
Lộ tiên sinh nào đó tự nhận mình định lực mười hai phần, không dễ thỏa hiệp mà lúc này cũng đã có phần rung rinh vì tiểu Beta nào đó rồi.
“Được không…”
“Ừm.”
Lộ tiên sinh ngắt lời tiểu Beta xong nhịn không được lật người ra hôn xuống.
Thời điểm nhận thấy sự hùa theo của tiểu Beta, Lộ nào đó có phần không quản được tay mình mà xoa nắn nhẹ nhàng lại sắc tình từng tất da thịt ấm áp của tiểu Beta.
Kết quả…
Tuy không làm đến cuối cùng nhưng tiểu Beta vẫn bị ai đó cọ sát đến mềm nhũn, Lộ tiên sinh cũng giải phóng được con cháu bị ép nhẹm lúc nãy.
Hai thân hình trơn tuột quấn lấy nhau đến khăng khít, cùng nhau rơi vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, khi mà Hạ Mễ Chúc còn đang say giấc nồng chưa tỉnh thì khu phòng nghỉ được hoàng thất chuẩn bị cho khách nhân lần này đã nhốn nháo hết cả lên.

Lý do là vì đêm qua có một Omega đã phát tình, còn bị người đánh dấu chung thân.
Vốn là ở nơi thế này, xung quanh đều là người có thân có phận, đôi bên còn chưa có bạn đời thì sự việc cũng không đến mức khó chấp nhận mà phải làm ầm ĩ lên.
Nhưng chưa nói đến việc đôi bên không hề muốn nhau, còn có mục tiêu riêng cho mình, bản thân là Omega phát tình, không hề có ý thức, vừa tỉnh lại đã biết mình bị đánh dấu, ai sẽ để yên như vậy.
Mà khi Lộ Nguyên Hầu biết được đối tượng phát tình đêm đó là Diêm Tố Nhữ, hắn khó được im lặng không biết nói gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.