Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 130: 130: Tin Tức Tố Trấn An




Kết quả khi Lộ Nguyên Hầu trở về thì nhìn thấy Hạ Mễ Chúc khuôn mặt nhỏ còn trắng bệch ngồi bên giường ăn tôm sốt cay do cung nhân lột cho đến môi nhỏ bóng loáng căng mọng lên.

Hạ Mễ Thụy thì ngồi trong ghế nhỏ của nó được đặt ở bên cạnh giường cậu đang nổ lực múc cháo bỏ vào miệng.

Khung cảnh ấm áp khiến cho trái tim Lộ Nguyên Hầu bởi vì câu nói không biết lựa lời của Đường Liêm mà mém chút nhảy ra khỏi lòng ngực lúc này đã đặt xuống được một nữa.

Nữa còn lại là khi thấy tiểu Beta dáng vẻ yếu ớt ngồi trên giường được người chăm sóc.
Hắn mở cửa ra cũng không ngừng lại bước chân mà đi đến tiến lại gần bạn đời cùng đứa nhỏ của mình.
“Tiên sinh… Ụa… Mùi gì…”
Hạ Mễ Chúc nghe tiếng mở cửa, lúc nhìn thấy hắn thì vui vẻ rõ ràng.

Nhưng ngay lập tức cậu đã ngửi thấy một mùi vị khiến cậu đặc biệt khó chịu đến không nhịn được mà nghiêng đầu qua một bên nôn khan, mém chút là nôn ra số tôm cay cậu vừa ăn được nãy giờ.

Khuôn mặt nhỏ cũng trắng hơn, khiến người đau lòng.
Bước chân của Lộ Nguyên Hầu lập tức khựng hẳn lại.
Lúc này hắn mới nhận ra, toàn thân hắn đều bị ám lên mùi vị bởi vì kỳ ph@t tình mà trở nên đặc biệt đậm đặc và lưu giữ cực lâu của Omega trong quán bar kia.

Hắn nhớ đến những tri thức học được trước kia, rằng Beta đang mang thai nồng độ pheromone trong người tăng cao hơn bình thường, có thể ngửi được tin tức tố ở một mức độ nào đó.

Tuy hiện tại hắn vẫn chưa biết tiểu Beta là đang bị làm sao nhưng thấy cậu buồn nôn như vậy, hắn lập tức quy kết cho mùi vị trên người mình.
May mắn tiểu Beta chỉ là ngửi được chút chút chứ không biết mùi vị đó là gì.


Nếu cậu biết bạn đời của mình mang một thân tin tức tố Omega trở về, nhất định sẽ không vui.
Lộ tướng ta cực kỳ thấu hiểu nhân tâm, giằng lại cơn xúc động muốn đến gần tiểu Beta mà nói: “Tôi đi tắm trước.

Xin lỗi em.”
Nói xong cũng chẳng cho ai phản ứng đã hai ba bước thành một lao vào nhà tắm ở góc phòng.
Cung nhân bên cạnh đưa cho Hạ Mễ Chúc một cốc nước, đặc biệt tinh tường mà đứng dậy đi bật hệ thống thông gió trong phòng lên.

Tuy cô ấy cũng là Beta nhưng được phái đến chăm sóc cho Hạ Mễ Chúc, suy nghĩ thấu đáo một chút đã hiểu chắc chắn Lộ tướng ở ngoài về mang theo mùi vị không tốt mới khiến cho cậu khó chịu.
Quả thật, Hạ Mễ Chúc cảm thấy mùi vị khác lạ khiến cậu buồn nôn kia dần tan biến đi trong tiếng rù rù của hệ thống thông gió.
Thời điểm Lộ Nguyên Hầu trở ra, trong phòng chỉ còn ba con Hạ Mễ Chúc.
Tiểu Beta dựa lưng vào đầu giường, chăn đắp đến bụng nhỏ.

Tiểu Mễ Thụy thì ngồi trên chăn tự mình chơi, lâu lâu sẽ ngẩng đầu lên nhìn ba ba của nó, tựa như đang canh chừng cậu, biểu tình đặc biệt đáng yêu.
Lộ Nguyên Hầu trên người chỉ quấn một cái khăn tắm quanh eo, tóc còn nhỏ nước đi ra ngoài.

Mùi vị khiến Hạ Mễ Chúc khó chịu đã triệt để trôi theo dòng nước.

Hắn đi thẳng đến tủ quần áo, thản nhiên tròng vào người một bộ đồ thoải mái dưới cái nhìn chăm chú khiến người rạo rực của tiêu Beta.

Đáy lòng Lộ tiên sinh mềm mại hẳn ra.
Hắn đi đến bên giường cúi đầu nhìn tiểu Beta của mình.

Lúc nhìn đến khuôn mặt nhỏ của bạn đời có vẻ hóp lại một chút, còn trắng bệch, cho dù lúc này cậu bởi vì nhìn thấy một màn mặc quần áo của hắn nên hai má có chút ửng hồng thì vẻ tiều tụy vẫn không mất đi, lông mày của hắn nhíu lại rõ ràng.
“Làm sao thế này?”
Lộ Nguyên Hầu nắn nắn mặt nhỏ của cậu mềm giọng hỏi.
Hắn lúc nghe Đường Liêm nói cũng chưa kịp nghe kỹ đã chạy về, thật sự là dọa chết hắn.

Hắn chỉ không ở bên cạnh tiểu Beta một buổi thôi đã có chuyện rồi.
“Chỉ là phản ứng thai nghén bình thường thôi.”
Hạ Mễ Chúc ỷ lại mà dụi dụi vào lòng bàn tay của hắn, mềm nhũn nói.
“Không phải lúc tôi đi em còn bình thường sao?”
Lộ Nguyên Hầu vén chăn chui vào giường, đồng thời ôm cậu vào lòng nghiêm nghị hỏi.

Bàn tay lớn còn cách lớp áo sờ sờ bụng nhỏ của tiểu Beta: “Buổi trưa thì sao?”
“Người xấu! Cha! Người xấu! Ba đau!”
Hạ Mễ Chúc còn chưa kịp nói gì thì đứa con đã hô lớn lên, còn bò đến trên người, ôm cổ hắn tố cáo.
Lộ Nguyên Hầu sắc mặt trầm xuống thấy rõ.

Hắn xốc đứa nhỏ lên, để cho nó ngồi trên đùi mình, tránh cho nó đè lên bụng tiểu Beta.

Hắn hai tay ôm ba đứa mà nóng giận trong lòng vì lời của đứa nhỏ cũng được xoa dịu xuống ít nhiều.
“Bác sĩ nói thế nào?”
Hắn hỏi.
Hạ Mễ Chúc nghe giọng hắn lạnh tanh, thức thời mà có gì nói nấy: “Cảm xúc kích động nên mới sinh ra phản ứng thai nghén, dẫn đến động thai, ngất xỉu…”
Cậu càng nói giọng lại càng nhỏ, cũng không dám nhìn người đàn ông đang mây mù giăng kín khuôn mặt không nhiều cảm xúc kia.

Nhất là khi trên người hắn tỏa ra một mùi vị ngọt lạnh, cậu vừa ngửi thấy toàn thân đã mềm nhũn.

Kỳ quái là cậu không thấy khó chịu gì, ngược lại còn thoải mái lạ thường.

Thế nên cậu tuân theo bản năng, quên mất sợ hãi mà rút vào ngực nam nhân, cánh mũi hít hít tựa như chó nhỏ chọc cho người đàn ông đang tức giận đến mức pheromone mất khống chế mà phóng thích cũng buồn cười không thôi.
Nhìn phản ứng của cậu là hắn biết cậu đã ngửi thấy tin tức tố của mình.

Cái này không giống với mùi vị ám lên người hắn lâu ngày.

Nó là pheromone chân chính do hắn phát ra lúc này, có tác dụng xoa dịu đối với bạn đời.

Hạ Mễ Chúc tuy là Beta nhưng lúc này cậu đang mang thai con của hắn, đương nhiên là thích mùi của hắn rồi.
Hiểu rõ rồi, hắn không giữ lại mà dùng pheromone hương gỗ đàn lâu năm vùi trong tuyết lạnh của mình, đến bao trùm cả người tiểu Beta.
“Hô… Thơm quá!”
Hạ Mễ Chúc dúi đầu vào hõm cổ nam nhân tỉ tê.
Lộ tướng ta phải định lực mười phần mới không ở lúc này xoay người đè tiểu Beta chọc người xuống ăn thịt, lại hỏi: “Em đã gặp ai? Đối phương nói gì?”
Hạ Mễ Chúc cả người thoải mái, tâm tình thả lỏng nên nghe gì đáp nấy: “Vương Hậu.

Bà ấy nói muốn dẫn người nhà em đến đây gặp em.”
Có lẽ là do cảm xúc được trấn an, hiện tại cậu cũng không có thấy khó chịu như lúc đó nữa.

Nhưng Lộ Nguyên Hầu nghe thì sắc mặt âm trầm như đầm sâu vạn năm.
Hắn biết Lý Nhã chỉ muốn chọc tức tiểu Beta thôi.

Nếu là bình thường thì không nói, nhưng em ấy đang có thai.

Người mang thai chú trọng cảm xúc, bị bà ta chọc như vậy không động thai mới là lạ.
Vốn Lộ Nguyên Hầu không tính động vào bà ta, để cho Nguyên Dực tự xử lý.

Hiện tại hắn không muốn nữa rồi.
Lý Nhã vô tình cắm liễu liễu xanh um giờ đã biết Hạ Mễ Chúc đang mang thai.

Bà ta trong lòng còn đang xoay chuyển những ý nghĩ xấu xa hơn, không biết Lộ Nguyên Hầu đã muốn tính sổ nợ nần với bà ta.

Nhưng bà ta còn chưa kịp nghĩ xong đã bị tin tức Lý Hoằng - Anh trai của bà ta bị Lộ Nguyên Hầu dẫn người bắt lại, hiện đang bị nhốt trong sở cảnh sát của đế đô.
“Chuyện này là sao?”
Lý Nhã vẻ mặt dữ tợn nắm vai thị tỳ của mình quát hỏi.
“Vương Hậu… Ngài bình tĩnh.

Nô tỳ chỉ nghe được vậy chứ không rõ.

Bá Tước đại nhân là ở quán bar bị bắt lại, rất nhiều người bị bắt, nô tỳ cũng không kịp tìm hiểu đã chạy về báo cho ngài.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.