Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 133: 133: Trở Lại Tây Hoang




Sau khi Cố Thiệu bị bắt, Từ Phong lại không dám lộ mình lộ liễu điều tra.

Lộ Nguyên Hầu đến khi lấy được thông tin từ Cố Thiệu thì cho hắn một mệnh lệnh, thâm nhập càng sâu hơn vào tổ chức đó.

Đến hiện tại đã là hai năm có lẽ mới ở trong tối được Lộ Nguyên Hầu ở ngoài sáng tạo cơ hội cho, cuối cùng nắm được sơ hở của người phía sau.
Cái lần Từ Phong nhìn thấy Mộc Thính đi vào căn phòng kia hắn đã đưa tin cho Đường Liêm, để cho anh ta đi điều tra thử.

Thế mới biết phòng bao đó được Lý Hoằng bao trọn từ lâu, mà hội quán kia cũng là một trong số những tài sản của Lý gia, hay làm sao nữa nó còn đứng dưới danh nghĩa của Lý Nhã.
Vậy nên chẳng ai điều tra nổi đến đây.
Sau khi biết được rồi họ lại tỉ mỉ sắp xếp, thông qua máy ghi âm mà bắt lấy chứng cớ Lý Hoằng chính là kẻ đứng sau tổ chức kia.

Diêm Hầu chỉ là người đầu tư trục lợi mà thôi.
Cho dù ông ta làm đến kín kẽ thì cũng chịu không được Lý Hoằng khai ông ta ra.
Diêm Hầu biết rõ như vậy nên ông ta mới bảo Diêm Tố Nhữ đừng về Diêm gia.
Lộ Nguyên Hầu trước không nói rõ cho Diêm Tố Nhữ là vì tội danh của Diêm Hầu chưa được kết luận, chưa công bố.

Trước sau gì Diêm Tố Nhữ cũng biết, nhưng cô ta chọc Lộ Nguyên Hầu, hắn mới ở lúc đó nói như vậy.
Hạ Mễ Chúc nghe mà ngây người.
Cậu không nghĩ chuyện lại dính líu đến những người quyền cao chức trọng ở đế đô như vậy.

Bộ họ cảm thấy mình chưa đủ quyền quý giàu có rồi hay sao mà lại dám làm chuyện này.
Lộ Nguyên Hầu không nói được nguyên nhân tại sao họ lại muốn làm như vậy, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được thôi.
Mà hắn chỉ cần làm hết khả năng trách nhiệm của mình, ai bị hạ bệ đều không liên quan đến hắn.
Lần này đế đô sẽ bị xảy ra một lần quét sạch, còn sạch đến cỡ nào, chuyện đã không còn do hắn quản nữa.
“Ngày mai chúng ta sẽ về Tây Hoang.”
Nên là lúc trở về rồi.

“Thật ạ?”
Hạ Mễ Chúc vừa nghe đã lên tinh thần, giương đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn háo hức hỏi.
Lộ Nguyên Hầu sờ đầu nhỏ của tiểu Beta, cưng chiều ừm một tiếng.
“Không thích nơi này sao?”
Hắn bỗng nhiên trầm giọng hỏi.
Hạ Mễ Chúc theo bản năng lắc đầu.

Sau đó cậu nghĩ đến cái gì, lại nhìn hắn hỏi: “Ngài thì sao?”
Cậu có chút thấp thỏm nhìn hắn.

Thật lòng cậu cũng không biết Lộ Nguyên Hầu có ý nghĩ thế nào.

Vốn cậu còn có lo được lo mất bởi vì ngợ ra thân phận khó lường của ngài ấy, thế nhưng Lộ Nguyên Hầu thi thoảng sẽ biểu lộ những ý nghĩ của mình, còn chiếu cố tốt cảm xúc của cậu, làm cậu dần dần quên mất những suy nghĩ tự ti cũng như tin tưởng vào ngài ấy.

Cho dù ngài ấy là thân phận gì thì ngài ấy cũng đã chọn cậu.

Mọi thứ của cậu ngài ấy đều tiếp nhận, không chê bai.

Vậy cậu còn tự ti làm gì nữa.
Cái cậu để ý là yêu thích của ngài ấy với cậu, nhưng ngài ấy cũng đã cho cậu rồi.

Hạ Mễ Chúc cậu còn có cái gì để mà để ý.
Tuy cậu thích Tây Hoang thật, nhưng chỉ cần là nơi có Lộ Nguyên Hầu, cậu đều không chê.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Lộ Nguyên Hầu vỗ nhẹ vào đầu cậu răn dạy.
Hạ Mễ Chúc thật sự không nghĩ nữa.

Dù ngài ấy vẫn dùng một mặt vạn năm bất biến kia để nói nhưng trong lòng cậu, nó còn đáng tin hơn vạn lời hứa hẹn.
Hạ Mễ Chúc cậu cũng chỉ hỏi mà thôi, thật sự không cần thiết phải biết rõ câu trả lời.
Có những thứ phải đến thời điểm mới có giá trị, nói trước bước không tới.

“Mễ Chúc!”
Giang Tấn vừa nhìn thấy cậu đã vui vẻ áp tới.
Hạ Mễ Chúc cảm thấy nếu không phải cố kỵ Lộ tướng bên cạnh, hắn nhất định sẽ ôm choàng lấy cậu để biểu lộ tình anh em như keo sơn liền.
Chỉ là Lộ tướng chỉ đưa cậu đi học chứ không có ở lại lâu.

Họ vừa mới về tối qua thôi, còn rất nhiều việc đợi ngài ấy giải quyết.
Mà đợi hắn đi rồi Giang Tấn đã bắt đầu nhao nhao hỏi.
“Sao rồi? Tưởng đế đô quá có sức mê hoặc, khiến cậu đi rồi không muốn về nữa chứ.”
Giang Tấn chọc ghẹo: “Tôi xem trực tiếp cảnh buổi tiệc trên mạng, thật sự là hoành tráng.

Mà cậu đứng bên cạnh Lộ tướng thật sự rất đẹp đôi.

Lúc cậu phản bác bà Vương Hậu kia cũng rất khí phách…”
“Khoan đã!”
Hắn đang thao thao bất tuyệt thì bị Hạ Mễ Chúc cắt ngang.

Giang Tấn vừa nhìn lại đã thấy vẻ mặt của Hạ Mễ Chúc không đúng lắm, hắn khó hiểu.


Bộ hắn có nói cái gì không đúng sao?
Giang Tấn không biết, không phải hắn nói sai cái gì, mà bởi vì hắn nói quá đúng mới khiến Hạ Mễ Chúc giật mình.
“Sao cậu biết những chuyện này?”
Hạ Mễ Chúc trong lòng có dự cảm bất thường, thế nhưng cậu vẫn muốn hỏi.
Quả nhiên nghe thấy Giang Tấn nói: “Thì xem tin tức trên tivi chứ sao? Toàn bộ buổi tế lễ buổi sáng và một phần đầu của buổi tiệc tối tại cung điện hoàng gia đều được công chiếu rộng rãi toàn đế quốc.

Hiện tại ai ai cũng đều đang bàn tán chuyện Quốc Vương bệ hạ nói muốn thay đổi chế độ xã hội kia kìa.”
Hạ Mễ Chúc lặng người.
Cả bữa tiệc cậu đều không có chú ý đến chuyện khác, không ngờ…
Nếu Giang Tấn cũng biết, vậy…
“Mễ Chúc! Mễ Chúc!”
“A?”
Bả vai bị lây, Hạ Mễ Chúc bất giác thốt lên một tiếng.

Lúc này cậu mới nhận ra mình thất thần.
“Cậu làm sao thế?”
Giang Tấn nhìn cậu khó hiểu hỏi.
Hạ Mễ Chúc nhịn lại cơn nhộn nhạo trong lòng ngực, cầm ly nước trên bàn uống hết, lúc này mới cảm thấy tốt hơn.
Nhìn vẻ lo lắng dần hiện lên trên nét mặt của Giang Tấn, Hạ Mễ Chúc bừng tỉnh từ trong cơn bàng hoàng.

Cậu làm sao vậy chứ… Sao cậu phải lo sợ làm gì.

Thời điểm Lý Nhã nói muốn cho cậu đoàn tụ cùng người nhà, cậu nên biết rõ trước sau gì cậu cũng sẽ nhìn thấy bọn họ.

Quan trọng là hiện tại cậu đã không phải là cậu trước đây, bên cạnh cậu còn có Lộ Nguyên Hầu.

Ngài ấy nhất định sẽ không để cho cậu đối mặt với bọn họ.

Mà cho dù là có đối mặt, cậu cũng sẽ không chút ngần ngại thể hiện cách nghĩ của mình.

Cậu sợ gì chứ, lại khiến bản thân chịu tội, đứa nhỏ trong bụng cũng không yên ổn.


Việc cậu cần quan tâm hiện tại là an tâm dưỡng thai.
“Tôi không sao.

Tự nhiên thấy tức ngực thôi.”
Quan trọng là giờ cậu lại không muốn ăn gì nữa… Hạ Mễ Chúc nhìn đĩa cơm trên bàn, ảo não không thôi.
Sau lần nôn mửa ngất xỉu đó Hạ Mễ Chúc cũng không có biểu hiện kém ăn ốm nghén như bác sĩ đã nghĩ.

Nên Hồ Thăng đã kết luận cậu là bị ảnh hưởng tâm tình mới sẽ xảy ra phản ứng khó chịu, chỉ cần giữ cho tâm trạng thoải mái là được rồi.
“Cậu bị bệnh gì sao?”
Nên mới ở lại đế đô lâu như vậy?
Giang Tấn ngờ vực hỏi, cũng không có vì cậu nói không sao mà buông tha cho hỏi han.
“Không phải bị bệnh.

Ở lại đế đô lâu như vậy là vì Lộ tướng có công vụ cần xử lý.”
Hạ Mễ Chúc chỉ cần nhìn mặt hắn thôi là đủ hiểu hắn nghĩ gì.

Hiện tại đế đô còn chưa tuyên bố mọi chuyện, sớm muộn gì Giang Tấn cũng biết mà thôi.

Nhưng dù sao hắn cũng đã hỏi cậu rồi, dựa vào quan hệ của họ, Hạ Mễ Chúc không ngại nói cho hắn biết trước.
“Không phải bị bệnh mà mặt cậu trắng đi rồi kìa.”
Giang Tấn vẫn không tin hoàn toàn.

Nhìn biểu hiện của Hạ Mễ Chúc, rõ ràng là ăn cũng không vô được nữa rồi mà còn nói không sao.
“Chỉ là phản ứng bình thường thôi.”
Hạ Mễ Chúc nhún vai.
Giang Tấn vẻ mặt ngờ vực nhìn cậu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.