Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!

Chương 135: 135: Cực Phẩm Người Thân




Ảnh hưởng của cuộc thanh tẩy lớn kia không thể nói là không đáng kể, ít nhất dư âm của nó kéo dài tận mấy ngày vẫn còn chưa tan.
Thế nhưng Hạ Mễ Chúc lại không có thời gian đâu mà để ý, bởi vì phiền phức của cậu đã đến rồi.
Có lẽ do đã chuẩn bị tâm lý trước nên khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện trước mặt mình, Hạ Mễ Chúc mới có thể bình tĩnh như hiện tại.
Cậu nhìn một nhà tựa như vừa trèo đèo lội suối, bộ dạng có phần không được tươm tất cho lắm đang đứng trước mặt, sắc mặt vẫn lạnh nhạt không thôi.
Cha của Hạ Mễ Chúc - Hạ Sâm là Beta, thế nhưng ông ta lại cưới được một Omega là Thẩm Tình mẹ của Hạ Mễ Chúc làm bạn đời, tuy bà chỉ là cấp C thôi nhưng vẫn là giới tính quý giá trên đại lục.

Trên Hạ Mễ Chúc có một anh trai Hạ Trọng Tấn là Alpha cấp C.

Dưới có một em gái Hạ Chiêu An là Omega cấp C-.

Tựa như mẹ của Hạ Mễ Chúc, Hạ Chiêu An sau khi sinh ra thì chiếm hết ân sủng, nên Hạ Mễ Chúc mới bị đày đọa đến mức mất hết hy vọng vào gia đình.
Hiện tại tuy nhìn cha mẹ và anh trai của mình còn có chút nhếch nhát chứ Hạ Chiêu An thì vẫn trông sạch sẽ tươm tất như vậy, Hạ Mễ Chúc trong lòng chỉ có lạnh và lạnh chứ chẳng có chút độ ấm nào.

Nhất là lúc Hạ Chiêu An nhìn cậu còn tồn một tia kiêu căng hơn người, nhiều hơn chính là không cam lòng bị cậu chiếm hết phong quang, Hạ Mễ Chúc không nhịn được cười nhạo.

Cậu biết trong lòng Hạ Chiêu An lúc này đang nghĩ: Rõ ràng là một Beta cả gia đình cũng không thèm, sao lại có thể bám lên thân người tôn quý như Lộ tướng quân chứ.
Cảm giác ưu việt của một Omega cho dù là cấp bậc nào đi chăng nữa đều lớn như vậy, đến mức cảm thấy tất cả mọi thứ nên xoay quanh bọn họ mới đúng.

Hạ Mễ Chúc ở bên cạnh Lộ Nguyên Hầu còn chưa được nữa năm nhưng đã chứng kiến hết rồi, sao có thể không hiểu cho được.


Chỉ là cậu không biết những người này đến đây là muốn đánh chủ ý gì thôi.
Đám người này đến vào lúc cậu vừa học xong buổi học tri thức hôm nay, còn chưa kịp đi ăn cơm cùng Giang Tấn đã được báo cho có người thân đến tìm.

Hạ Mễ Chúc vừa nghe thôi đã biết ai sẽ mang danh nghĩa người thân mà đến tìm cậu lúc này.

Giang Tấn bởi vì đã từng nghe Hạ Mễ Chúc kể về gia đình cậu, lúc này thấy sắc mặt cậu như vậy thì hiểu ngay, nói thế nào cũng không chịu đi ăn trước mà theo cậu đến đây.
Hiện tại hắn đứng bên cạnh cậu, ở trong bộ quần áo quân phục, thần sắc đè chừng đám người trước mặt cũng không thèm che giấu.

Mà biểu tình của hắn ở trong mắt đám người kia thì giống như đối tượng theo đuổi cậu, còn tự bổ não rằng Hạ Mễ Chúc đang thông đồng với Alpha khác ngoài Lộ Nguyên Hầu.
Mặc kệ có đúng hay không, họ chỉ biết nghĩ xấu cho Hạ Mễ Chúc.

Lại thêm mục đích họ đến đây lần này, bọn họ càng có cớ bấu víu vào hơn mà lập tức nhận định Hạ Mễ Chúc chính là như vậy, như vậy đó.
Nhưng nghĩ gì là một chuyện, đem nó nói ra miệng lại là một chuyện khác rồi.
“Con cũng thật là, tại sao không nói đứa nhỏ kia là con của Lộ tướng quân?”
Vừa mở miệng đã chất vấn.
Hạ Mễ Chúc im lặng không nói, Giang Tấn lại đánh dấu x cho mẹ của Hạ Mễ Chúc.
“Còn một mình ôm con chạy đi nữa.

Lỡ có chuyện gì với đứa nhỏ thì sao?”
Giang Tấn nghe cha của Hạ Mễ Chúc nói mà lập tức chề môi.

Rốt cuộc là chỉ quan tâm đứa nhỏ chứ không phải Hạ Mễ Chúc.
“Mày…”
“Được rồi.”
Hạ Mễ Chúc mất kiên nhẫn cắt ngang lời Hạ Trọng Tấn tính nói.

Cậu nhìn sắc mặt hắn trở nên không tốt cũng không bận tâm mà nhìn họ nói thẳng: “Rốt cuộc mấy người muốn cái gì?”
“Sao anh lại nói vậy? Đều là người một nhà, của anh không phải là của cả nhà chúng ta sao?”
Hạ Chiêu An vừa mở miệng đã đem cậu gộp chung cùng bọn họ.

Hạ Mễ Chúc dù đã biết sẽ như vậy vẫn là không nhịn được lạnh lòng.

Thứ của cậu từ nhỏ đến lớn đều là của bọn họ không sai, Hạ Chiêu An một lời đã nhắc nhở cậu phải hiểu rõ địa vị của mình.

Cho dù cô ta không phải có ý như vậy, nhưng không phải thực tế là thế sao?
Chỉ là…

“Cô nói xem tôi có cái gì nào?”
Hạ Mễ Chúc đứng nép dưới mái hiên của trạm gác dành cho bảo vệ học viện bên cạnh cổng học viện.

Bởi vì không phải học sinh cũng như giáo viên nên đám người nhà họ Hạ không có được vào trường.

Bảo vệ là chạy vào kêu cậu ra.

Hiện tại đám người đều đứng ở ngoài cổng trường mà nói chuyện với nhau.

Hạ Mễ Chúc còn nép vào bóng râm bên cạnh tòa nhà, Hạ Chiêu An cũng được đặt cách chăm sóc chứ một nhà kia phải đứng dưới nắng, mồ hôi chảy đầy đầu trong càng thêm nhếch nhát khó coi.
Hạ Mễ Chúc không phải sợ nắng, chỉ là hiện tại cậu có thai, không thể phơi nắng được.
Hạ Chiêu An nghe cậu hỏi ngược lại thì chân mày có chút giống Hạ Mễ Chúc nhíu lại, cô ta không chút chần chừ mà nói: “Anh như vậy là sao? Hiện tại anh được ăn sung mặc sướng thì quên đi người nhà rồi? Lộ tướng quân có biết anh là một người như vậy không?”
“Xì!”
Giang Tấn nhịn không được trực tiếp phun ra.
“Ngài ấy biết thì sao? Không biết thì sao?”
Hắn cười nhạo hỏi.
“Anh thích anh ta?”
Hạ Chiêu An khinh thường nhìn Giang Tấn, cũng không biết lời mình nói có bao nhiêu khiến hai người Chúc - Tấn trợn mắt mà nói tiếp: “Cho dù tôi cũng cảm thấy anh ta xứng với anh hơn.

Nhưng anh tự do bày tỏ thái độ như vậy, với Lộ tướng là thiếu tôn trọng anh biết không?”
“Lộ tướng nếu biết anh ta là một người con bất hiếu, vong ân phụ nghĩa như vậy nhất định sẽ không cưới anh ta.”
Chúc - Tấn hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau là sự cạn lời.

Nhưng Hạ Mễ Chúc ngay lập tức hiểu được Hạ Chiêu An là đang bôi đen cậu.
Chỉ là mấy lời cô ta nói thật sự khiến Giang Tấn không chịu nổi.


Dù biết nó quá là đặt điều vô lý nhưng nếu để lọt đến tai Lộ tướng, không biết ngài ấy có xử chết hắn không.

Quan trọng là mấy lời này quá mức tự cho là đúng, Giang Tấn không đợi Hạ Mễ Chúc lên tiếng đã giành trước nói: “Cô tự bổ não cái gì đây? Cô nghĩ mình là ai mà như thể hiểu rõ Lộ tướng như vậy? Đúng là tự mình đa tình!”
Hắn cảm thấy hôm nay mình nhất định phải làm một người đàn bà chanh chua, mắng cho đám người này cúp đuôi mà quay về mới chịu được.
“Ngài ấy là người thế nào, đương nhiên phải hiểu đạo lý uống nước nhớ nguồn rồi.

Một người đến thân nhân cũng quên, sao có thể là người tốt?”
Hạ Chiêu An hất cằm phản bác.
“A vậy mấy người còn đến tìm cậu ấy làm gì? Cậu ấy không phải người tốt, nhất định sẽ không cho mấy người một đồng một cắt nào hết.”
Hạ Mễ Chúc vừa nghe Giang Tấn nói xong, mém chút đã cười phun ra.
Mà đám người Hạ gia nghe hắn nói thì sắc mặt khó coi đi.

Bọn họ đến đây hôm nay đương nhiên không chỉ muốn đòi tiền của Hạ Mễ Chúc, cái họ muốn là lợi ích lớn hơn.

Thế nhưng nghe được như vậy họ cũng không vui chút nào.
Hạ Chiêu An có vẻ đầu óc nhanh nhạy hơn ba người khác, đối với lời của Giang Tấn chỉ nhíu mày một chút rồi lập tức nói: “Chúng tôi đến gặp anh ta vì tình thân, chưa gì anh ta đã nghĩ như vậy rồi.”
“Ơ hay, không phải cô mới nói cái của cậu ấy thì cũng là của các người sao?”
Giang Tấn nào có dễ chịu thua như vậy, trực tiếp đem câu mà Hạ Chiêu An đã nói lúc nãy trả về cho cô ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.