Mang Theo Chung Cư Xuyên Tới Thập Niên 50

Chương 2: Trận Chiến Đầu Tiên





Edit: Mộc An Chi"Chị bởi vì em mà bị mẹ tát một cái, em đau khổ gì chứ? Đợi lát nữa chia một nửa phần cơm ngũ cốc của em cho chị, chúng ta liền huề nhau.

” Cố Hồng Tú đến gần, nhỏ giọng nói.

"Chị không hiểu đâu.

" Cố Yêu Yêu có nỗi khổ nói không nên lời.


Nghe vậy, Cố Hồng Tú không nhẹ không nặng bóp cánh tay cô, nhẹ giọng uy hiếp: "Nếu em không cho, chị sẽ nói chuyện em thích Hàn Kiến Quốc cho mẹ biết, xem mẹ có đánh em hay không.

”Cố Yêu Yêu không kịp nghĩ cái người tên Kiến Quốc kia là ai, đã bị Trần Nguyệt Anh kéo tay nói: "Con út, con đừng khó chịu, qua hai ngày nữa mẹ cầm trứng gà trong nhà đi bán ở trạm thu mua, lại gom góp hẳn sẽ đủ học phí nộp học kỳ đầu tiên.

”Môi cô khẽ nhúc nhích, nhất thời không biết nói cái gì, Trần Nguyệt Anh đã bận rộn phân công.

"Con út đi lấy cơm ngũ cốc, A Tú đi múc cháo rau, A Chí đi chiếm chỗ ngồi.

" Trần Nguyệt Anh nói xong, nhìn con dâu ưỡn cái bụng cao thẳng, phân phó con trai lớn, "Lão đại chăm sóc Tố Cần.

”Bưng cơm ngũ cốc ngồi xuống, Cố Yêu Yêu chỉ nhìn lướt qua "anh trai bảo bối của mẹ" Cố Hồng Quân đang ôm đứa con hai tuổi, liền tập trung lực chú ý vào chị dâu Ngô Tố Cần.

Thu hồi tầm mắt, trong lòng cô không khỏi hơi nghi hoặc: Là nữ chính trọng sinh của hệ liệt văn sao? Thoạt nhìn sắc mặt tối sầm ố vàng, ngũ quan không xấu, nhưng cũng không có chỗ xuất sắc, dường như khác hoàn toàn nữ chính thanh lệ được miêu tả trong sách.


“Đói chết mất, mau múc cơm cho lão tử, lề mà lề mề!” Cố Yêu Yêu vẫn còn xuất thần bất ngờ bị túm mạnh một cái, cơm ngũ cốc trong tay lập tức rơi vãi ra bàn.

Một màn này vừa lúc Trần Nguyệt Anh gặp phải, bàn tay rắn chắc bộp bộp hạ cánh ngay mông con trai nhỏ, "Quỷ quậy phá, nhìn chuyện tốt con làm kìa!”Cố Hồng Chí vốn còn có chút chột dạ, bị mẹ cậu ta đánh vài cái trước mặt mọi người, tự ái mặt mũi bị đánh cho bay mất, lập tức cứng cổ không phục mà la hét: "Là Cố Yêu Yêu tay chân vụng về, sao lại trách con!”"Cái gì mà Cố Yêu Yêu, con bé là chị gái con.

" Cố Vĩnh Thuận cầm một chén dưa muối đi tới, lộ ra thần sắc không tán đồng, nhưng giọng điệu rất ôn hòa.

“Sinh ra sớm hơn con vài phút mà thôi, tính chị gái gì chứ!” Cậu ta nổi giận đùng đùng quay mặt sang một bên.

Lông mày Cố Yêu Yêu động cũng không thèm động, bình tĩnh hốt cơm ngũ cốc rơi trên bàn bỏ vào chén, đặt trước mặt cậu nhóc, nhẹ giọng nói: "Đừng nháo nữa, ăn cơm đi.

”Cậu nhóc choai choai không nhịn được đói, nghe cô gọi mình ăn cơm, lập tức tự não bổ cho rằng đây là biểu hiện nhận sai và cúi đầu.

Nên mới ra vẻ hào phóng quay đầu, trong biểu tình một lời khó nói hết của mọi người, bưng cơm lên dốc mạnh vào miệng, thật thơm!Thôn dân xung quanh vội vàng gọi người nhà ăn sáng, không ai chú ý đến khúc nhạc điệm nh nhỏ này, ngoại trừ! "Chị Yêu Yêu, sao chị lại đưa cơm ngũ cốc bị rơi ra bàn cho anh Chí ăn?"Cố Yêu Yêu theo tiếng nhìn qua, một thiếu nữ tròn trịa đáng yêu đang cười ngọt ngào với cô, còn nói: "Giáo viên từng nói, ông Mao khuyến khích quần chúng nhân dân phải yêu vệ sinh, phòng ngừa và giảm bớt bệnh tật, năm ngoái mới làm phong trào vệ sinh yêu nước, chị không nhớ sao?”"Trách không được tôi ăn trúng mấy hạt cát, Cố Yêu Yêu có phải chị muốn hại tôi không!" Cố Hồng Chí tức đến mức giơ chén lên muốn đập.


Không nhanh không chậm nuốt xuống cơm ngũ cốc trong miệng, cô mỉm cười: "Em đập đi, lúc mẹ đánh em, chị sẽ ở bên cạnh đưa gậy, em thích ăn gậy xào thịt hơn?”Nghĩ đến Thiết Sa Chưởng của mẹ ruột nhà mình, cậu ta hơi rén! Khóe miệng Cố Yêu Yêu khẽ nhếch lên, nhìn về phía em họ chỉ nhỏ hơn nguyên thân vài ngày, cũng là nữ chính cẩm lý của hệ liệt văn, giọng điệu chân thành nói: "Tiểu Tuyết em thật hiền lành, học tập cũng tốt, lời giáo viên từng nói đều nhớ rõ, không giống chị, chỉ nhớ được một câu.

”Nói xong, cô chỉ vào một dòng khẩu hiệu khác trên tường nhà ăn: Nỗ lực phấn đấu, cần cù tiết kiệm.

"Đây cũng là khẩu hiệu ông Mao đề xướng đó thôi, tạo ra lương thực không dễ dàng, lãng phí đáng xấu hổ.

"Sau đó, lại chỉ vào mẹ trưởng thôn phụ trách quét dọn nhà ăn, nói: "Mỗi ngày bà Dương đều lau bàn sạch sẽ, em cảm thấy cơm rơi trên bàn không thể ăn, ý em là đang trách bà ấy lười biếng sao?”Cố Hồng Tuyết tức khắc đỏ mắt, rất có bộ dáng của cừu con bị sói xám khi dễ, vừa lắc đầu vừa xua tay, lắp bắp giải thích với bà cụ đang nhìn cô ta bằng ánh mắt có phần không tốt: "Không, không phải, bà Dương cháu không có ý này! "Cô ta vừa khóc, mọi người vừa rồi còn nói chuyện không liên quan đến mình, lại nhao nhao lên án Cố Yêu Yêu thù dai không tha cho người khác.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.