Mang Theo Con Đi Kết Hôn

Chương 47: Mẹ hướng dũng mãnh



Sau khi vượt quãng đường xa tít mù với đống túi lớn túi nhỏ, cuối cùng Hướng Thần cũng thở dài một hơi, Hướng Bắc Bắc ngồi trên đùi Hướng Thần rung rung: “Sao còn chưa đến thế.”

Hướng Thần vỗ đầu thằng bé: “Vừa lên xe đã nghĩ về đến nhà.”

Khóe mắt An Triệt giần giật nhìn người mang theo đống hành lý về nhà, xoa nắn tâm mi: “Cậu ôm Bắc Bắc thế không mệt sao?”

Hướng Thần quay đầu lại nhìn đằng sau một cái: “Tiết kiệm chỗ thôi, anh không thấy những người này xém thì ngồi lên hành lý sao? Hơn nữa còn có thể bớt chút tiền.”

“Cái sau mới là nguyên nhân chính ha.”

Hướng Thần gật đầu cực kỳ vô sỉ: “… Thông minh.”

Ô tô lắc lư đi về phía trước, bé con nhoài người ra cửa sổ, hai con mắt lấp lánh, bần chân bấu chặt lên đùi Hướng Thần, Hướng Thần híp mắt lại: “Hướng Bắc Bắc, con có thể ngồi yên được không, nếu không thì đi ra ngoài đi!”

Thằng bé chống hông: “Ba tốt với con chút! Cẩn thận về nhà rồi con mách với bà nội đó!”

“…”

Một tiếng sau, Hướng Bắc Bắc bơ phờ, ôm đầu vùi vào lòng Hướng Thần nói: “Ba ơi con đau đầu.”

Hướng Thần thở dài: “Buồn ngủ à?”

Thằng bé nói lẩm nhẩm vài từ, rồi vùi đầu lên hõm vai Hướng Thần, nhắm mắt lại bĩu môi: “Muốn, nhưng mà thế này khó chịu lắm.”

Nghe thấy thằng bé phàn nàn thì Hướng Thần đang muốn lắc đầu lại thấy An Triệt một tay ôm thằng bé lên trên lưng y, sau đó nghiêm mặt nói: “Nằm xuống.”

Hướng Bắc Bắc không chút suy nghĩ ngả người xuống, Hướng Thần bị dọa mau tay đón đầu thằng bé, An Triệt đỡ chân thằng bé nhướn mày: “Ngủ đi.”

Khóe miệng Hướng Thần giần giật nhìn Hướng Bắc Bắc nằm vắt ngang trên đùi hai người: “Như vậy… buồn cười lắm ha?”

An tổng giơ tay kéo đầu Hướng Thần đặt lên vai mình: “Không ai thấy đâu, cậu cũng ngủ đi.”

Khóe miệng Hướng Thần lại giật một cái, muốn nói gì đó nhưng vẫn chưa nói ra được, cái tay đang đỡ đầu Hướng Bắc Bắc bất giác run rẩy, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, trên khóe môi còn vương nụ cười… Như vậy thật tốt…

Lúc ô tô đến trạm đã là tám giờ tối, An Triệt kéo Hướng Bắc Bắc còn đang ngái ngủ xuống xe, sau đó y ngáp một cái, đứng tại chỗ nhìn cảnh vật xung quanh, căn nhà nhỏ thấp bé hai tầng, những dây thường xuân loang lổ khô vàng, ánh đèn đường mờ nhạt vàng vọt, tuy so ra kém với ánh đèn muôn hồng ngàn tía nơi thành thị, nhưng lại lộ ra nét thanh nhã yên lặng riêng biệt.

Đi khỏi bến xe đường dài, cả con đường xe cộ ít ỏi vắng lặng, Hướng Thần dắt tay bé con bắt đầu tự hỏi vấn đề, phải giới thiệu An Triệt với mẹ hắn như thế nào đây, bạn bè ư? Con người mặt mũi tinh anh này tuyệt đối không làm mẹ hắn tin là bạn hắn đâu, hắn từ trước tới giờ có đâu quen được bạn bè thế này, mẹ hắn mà không sinh nghi thì có mà mặt trời mọc hướng tây rồi, vậy ông chủ? Không được, nếu là ông chủ thì đi theo mình làm cái khỉ gì? Du lịch? Giải sầu? Tìm đối tượng? Không, không được tìm đối tượng, nói đến chuyện này chắc chắn là bị ăn đập một trận, nhìn mình đây mới hai mươi mấy tuổi, thế mà ngay cả con cũng đã có rồi, nhưng hắn ở trong mắt mẹ hắn lại vẫn là một con nghé con, một con rùa con không có chút địa vị nào… .

Không thể trách Hướng Thần cứ lầu bầu quanh co mãi về mẹ hắn như thế, mẹ Hướng đúng là rất nóng tính, mắng chửi ai cũng khỏi cần nghĩ ngợi, thế mà bà ấy lại là một người làm việc về giáo dục.

Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày mà chẳng có tí teo manh mối nào, đi được vài bước thì thấy mọt bóng người xuất hiện ở bên dưới, Hướng Thần từ từ ngẩng đầu lên, đầu tiên vẫn còn mơ màng, sau đó là khiếp sợ, cuối cùng là khủng hoảng lùi về sau một bước: “Mẹ!”

Người đến là một quý bà chừng hơn năm mươi tuổi ánh mắt nhã nhặn, mái tóc ngắn gọn gàng cho cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, An Triệt đứng đằng sau tỉ mỉ quan sát, mặt mũi khá tương tự với Hướng Thần, y đang định tiến lên vài bước, đã thấy Hướng Thần chạy tới phía sau y nhanh như khỉ, cái mặt nhăn nhó như khổ qua, còn lẩm bẩm mếu máo: “Mẹ đến gần thì đến gần thôi, cầm chổi lông gà làm gì a…”

Mẹ Hướng chống hông, cầm chổi lông gà chỉ vào Hướng Thần: “Nhóc con! Mày đúng là dám về ha! Xem tao chặt gãy cái chân chó của mày! Bảo mày đừng ra ngoài làm loạn! Đừng cho là tao không biết! Con mày bị mua chuộc rồi!”

Đầu óc Hướng Bắc Bắc vốn đang mơ màng, phải mất một khoảng thời gian sau khi bà Hướng xuất hiện nó mới phản xạ được lại, rồi nó tung tăng chạy thẳng đến địch doanh, cái miệng cười dài đến tận mang tai, Ultraman (*)  đang cầm trên tay cũng vứt đi, chân cẳng loạng choạng bổ nhào ôm chân bà Hướng: “Bà nội! Con nhớ bà lắm! Nhớ đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên đấy! Con đã muốn ba con đưa về từ lâu rồi, không phải con không về đâu bà ơi, là ba con cứ vội vàng muốn đi tán gái không thèm để ý tới con, bà xem nè, con nhớ bà gầy cả người đấy!!”

Hướng Thần túm quần áo An Triệt mà thấy rõ cay cú: “Hướng Bắc Bắc! Con đừng có nói bậy! Vừa rồi ở trên xe là ai ngủ như heo thế hả!”

Hướng Bắc Bắc không để ý tới, tiếp tục cọ chân bà nội nó: “Đó là chú An ôm con ấm quá, có mùi của bà nội.”

Cái người vẫn bị coi như không khí cuối cùng đã được nhắc tới, An Triệt chớp mắt hai cái, một mực nhớ tới câu nói của thằng bé… Có mùi của bà nội…

Thằng ranh! Coi mình là bia chắn à!

Bà Hướng vuốt tóc thằng bé, ý thức được có người ngoài tới, đẩy kính mắt lên: “Anh này là?”

An Triệt tiến lên tự giới thiệu: “Xin chào, cháu là An Triệt.”

Bà Hướng gật đầu, đang muốn đáp lại thì nghe An Triệt bổ sung thêm một câu: “Bạn trai của Hướng Thần.” (anh nhanh thiệt)





Hướng Thần xém tí thì sặc nước miệng, túm tay An Triệt quay đầu muốn đi, càng chạy càng nhanh hơn, trong miệng còn lẩm bẩm nói năng lộn xộn: “Xong rồi xong rồi, giờ thì xong đời rồi, chuyện này so với tán gái còn nghiêm trọng hơn, thừa dịp mẹ tôi còn chưa phản ứng được lại, mau đi thôi, trừ phi cả đời không về nhà không thì có mà ăn một trận đấy, hay là chúng ta đi Siberia đi, không được, tới Everest đi, ối trời ơi, anh nói cái gì đi, giờ không phải lúc kích núi lửa phun đâu!?”

“Hướng Thần.” Giọng bà Hướng cực kỳ bình tĩnh vang lên đằng sau: “Nghe lời mẹ nói, mau quay lại, quay lại mẹ sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không quay lại…”

Hướng Thần cau mày dừng bước lại, sau đó thoắt cái đã gạt tay An Triệt ra, quay đầu chạy vội trở lại, ôm chầm lấy bà Hướng, giọng vừa run vừa thâm tình chân thành nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ!!!!”

Cây chổi lông gà trực tiếp vung lên một cái làm mẫu trên lưng Hướng Thần, bà Hướng nheo con mắt xếch dài nhỏ lên gào: “Mày giỏi nhỉ! Còn mang cả bạn trai về nhà!? Xem tao đánh cho mày tàn tật để coi mày còn làm bừa được không!!”

Hướng Thần lau nước mắt, ngăn cây chổi lông gà đang sắp vung xuống: “Mẹ! Mẹ đừng đánh mà, mẹ chỉ có một mình con là con trai! Mẹ mẹ kiềm chế chút đi mà!!”

An Triệt trợn mắt khó tin, thế nhưng Hướng Thần đang chịu khổ dưới uy quyền của bà Hướng lại không thể bỏ mặc, y tiến lên hai bước đang muốn mở lời giúp thì bị bà Hướng trừng lại, rồi bà một tay véo tai Hướng Thần một tay dắt Hướng Bắc Bắc đi về: “Bạn trai phải không, theo tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.