Thu Dĩnh sửa soạn xong, ngồi trên giường cùng Mộng Tích Du đợi bạn trai,
“bye¬bye”, sau đó mang túi xách về kí túc xá
Ngày hôm qua, Lục Lộ đã trở về nhà, còn mang vẻ mặt cực kì hưng phấn làm cô và
Mộng Tích Du ghen tị vô cùng
Nhà Thu Dĩnh ở thành S, tuy không phải rất xa trường cô học, nhưng từ trường về
nhà cũng mất hơn 3 giờ, dù không lâu lắm nhưng về nhà cũng đã đến giờ ăn cơm
chiều
Trở lại ngôi nhà xa cách suốt 1 tháng, cô lấy chìa khoá ra, đầu tiên chính là
mùi thức ăn thơm nức
mũi nghênh đón cô
“Ba mẹ, con đã về rồi!”
“Tiểu Dĩnh đã về rồi, nhanh thu soạn đi, rồi xuống ăn cơm.”
Thu mẹ tay cầm dao đứng trong phòng bếp nhìn ra cười nói
Thu Dĩnh trở về phòng, sửa soạn xong liền hỏi:“Mẹ, ba đâu?”
“Ba con đi ra ngoài với cậu rồi a, còn dẫn anh con đi chơi bóng a, thật là, đã
đến giờ ăn rồi mà
vẫn không chịu về, con đi kêu bọn họ trở về đi.” Thu mẹ vừa nói vừa đặt món ăn lên bàn
cơm
“ Dạ.”
Ở khu nhà của Thu Dĩnh có một sân thể dục cách không xa, từ sáng đến chiều luôn
có nhiều người đến, đặc biệt là những người già cả. Nơi đó còn có một sân bóng
rổ, chiều nào về cũng thấy được loáng thoáng vài thân ảnh thiếu niên rượt đuổi
nhau
Ba Thu Dĩnh rất thích chơi bóng rổ, trước đây, cô luôn bị ép chơi cùng, cho
nên, Thu Dĩnh cũng luyện được một thân tay nghề rất tốt
Anh họ Tương Dịch Phong nhìn thấy cô từ xa đi tới, nhanh chóng cướp bóng từ tay ba Thu
Dĩnh, ném về phía cô, “Tiểu Dĩnh, tiếp.”
Thu Dĩnh nhận được trái bóng rổ, nhấn xuống đất vài cái, sau đó lượn vài vòng
rồi thảy trái bóng vào rổ, sau đó đi đến cạnh Tương Dịch Phong
“Ba, cậu, anh, mẹ bảo con đến gọi mọi người về ăn cơm.”
“Tiểu Dĩnh lớn rồi đẹp ra nha.” Cậu Thu Dĩnh đi
lên, vỗ vỗ đầu cô cười nói
Thu Dĩnh cười cười, trong lòng lại cực kì xem thường, cậu có thể nói câu khác
không a, lần nào gặp người ta cũng nói câu này
Thu mẹ nghe thấy tiếng mở cửa, mỉm cười với 4 người đi vào nói: “Đi rửa tay đi, ăn cơm.”
Bốn người nghe lời lần lượt theo thứ tự rửa tay, chờ Thu mẹ bưng canh lên
Trong lúc ăn cơm
“Dịch Phong, nghe ba con nói con đang quen bạn gái, định chừng nào dẫn về ra
mắt?”
“ Dạ, đợi khi nào con rảnh sẽ đưa về.” Tương Dịch Phong nuốt cơm xuống nói,
liếc mắt nhìn về phía em gái đang cố gắng tiêu hủy cái chân gà, hai cô này nhất
định rất hợp đi, dù sao.... Cũng là người cùng tuổi, thật không biết con gái
suy nghĩ như thế nào...
Thu mẹ nhận được câu trả lời khẳng định, quay sang nhìn Thu Dĩnh hỏi: “Tiểu
Dĩnh, có bạn trai chưa?”
Thu Dĩnh bị một câu của Thu mẹ làm cho nghẹn họng, không phải đang hỏi anh sao? Sao bây giờ lại chuyển sang cô? “Khụ khụ, mẹ --” Một
khuôn mặt lười biếng xuất hiện trong đầu cô, anh, chắc... Không tính đi?
Thu mẹ nhìn Thu Dĩnh vẻ mặt không chắc chắn, phát huy sức tưởng của bà -- đoán,
có lẽ là sợ chúng ta rầy con bé, hay là thật sự không có, lại hỏi một câu, “Rốt
cuộc có hay không?”
Đuổi khuôn mặt lười biếng kia ra khỏi
đầu, cô nhanh chóng đưa ra 2 chữ đơn giản, “Không có.”
Huh? Chẳng lẽ đã đoán sai?
“Tiểu Dĩnh, có thì cứ nói ra, ba và mẹ sẽ không chọc con.” Thu ba cười ha ha mở miệng nói.
Cậu Thu Dĩnh ngồi 1 bên gật đầu phụ hoa, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn Thu Dĩnh: Nói
đi Tiểu Dĩnh, cậu nhất định bảo vệ con
Thu Dĩnh khóc không ra nước mắt, nhìn anh họ Tương Dịch Phong cầu cứu, nhưng
anh chỉ cúi đầu ăn làm như không liên quan đến mình, cô thấy cầu cứu không có
hiệu quả, chỉ có thể tự lực cánh sinh, dưới ba ánh mắt nhìn chăm chú, cô kiên
trì lắc đầu, nói: “Thật sự không có.”
Nhìn ba người thất vọng, Thu Dĩnh đen mặt lại, nhanh chóng ăn cơm,
buông chiếc đũa nói một câu “Con ăn xong rồi”, sau đó nhanh chóng đi đến phòng
mình
Tương Dịch Phong cũng bỏ lại một câu “Con ăn xong rồi” rồi đuổi theo Thu
Dĩnh đi vào phòng
Tương Dịch Phong đi vào phòng Thu Dĩnh, thuận tay lấy chiếc ghế ngồi xuống, “Tiểu Dĩnh, anh cũng không
tin.” Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thu Dĩnh, anh nói tiếp: “Bởi vì, em vừa do
dự.”
Rất nhạy bén! Không hổ danh là học tâm lí, “Chỉ là có hảo cảm, chưa
đến trình độ thích đâu.”
Dưới sự truy vấn của anh họ, cô đành phải kể hết, thành thực như thế nào, có em
bé ngoài ý muốn như thế nào, cùng anh hoàn thành nhiệm vụ...
Tương Dịch Phong nghe xong, trêu đùa cười nói: “Muốn anh giúp em không?”
“Đừng, thuận theo tự
nhiên là được rồi.” Thu Dĩnh ngăn
cản nói.