Tiếu Lăng Phong, Tự Nhất Mi, Phi Ngư và Thất Hàn cùng lên tiếng nói: “Diệp
Lạc?!” Sau khi nói xong liền quay đầu nhìn Diệp Lạc
Cảm giác được tầm mắt của mọi người, Diệp Lạc ngẩng đầu, hỏi: “Như thế nào?”
Tự Nhất Mi ngạc nhiên nói: “Diệp Lạc, tên hắn giống cậu a!”
Diệp Lạc vươn một ngón tay, sửa đúng: “Sai, đừng quên tên đầy đủ của tôi là
Diệp Lạc Bi Ai, tôi có 4 chữ, mà hắn chỉ có 2 chữ.”
“... Không phải là chuyện đó, là lạc đà lạc, dã ban đêm.” Lạc Dạ cẩn thận nói.
“Hả? Hắn còn đứng đây a!” Phi ngư giật mình nói, “ Tôi nghĩ
hắn sẽ nhân lúc chúng ta không để ý trốn rồi chứ?”
Lạc Dạ nhất thời nội ngưu đầy mặt (nước mắt đầy mặt), tôi cũng muốn a! Nhưng
dưới ánh mắt sát khí của người kia, tôi muốn
cũng không được a!
Nói một chút, tuy tất cả tầm mắt đều dời về phía Diệp Lac, nhưng một giây sau,
Tiếu Lăng Phong nhanh chóng chuyển về Lạc Dạ, dùng ánh mắt sát khí nhìn chằm
chằm hắn
“Các của chúng ta tổn thất khoảng 4 ngàn 5 trăm 29 lượng bạc, ông tính
làm sao bây giờ?!” Tiếu Lăng Phong nói
Bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, Lạc Dạ nhất thời lui về sau một bước, sau
đó, dưới ánh mắt của mọi người lấy ra ba thứ, một cái nhuyễn kiếm, hai cái
nhuyễn giáp, còn một cái gói to, “Cái kia... Trong
gói này có 3 trăm.”
“Cộng lại hết cũng chỉ có 2000 lượng, còn lại đâu?” Thất Hàn cầm lấy đồ nói.
“Còn lại, ở chỗ Ngọc Linh Nhi.”
Sau đó, mọi người mới phát hiện, nữ tử kêu Ngọc Linh Nhi kia đã chạy
mất từ lúc nào
“Ách, tôi cũng thấy, nhưng lúc đó mọi người đang thảo luận chuyện tên người a.” Thu Dĩnh nhanh chóng nói
Nhìn Thu Dĩnh vẻ mặt vô tội, Tiếu Lăng Phong đúng là có lửa giận mà không biết
trút ra từ đâu, chỉ có thể mắng vài câu phát tiết: “Shit! Về sau đừng để tôi
thấy người tên Ngọc Linh Nhi nữa, thấy 1 lần đánh 1 lần"
“Vậy mày có biết
phương thức liên hệ với Ngọc Linh Nhi không?" Tiếu Lăng Phong mắng xong quay sang truy vấn
“Không biết, mấy ngày trước tôi mới quen được cô ấy, bình thường cũng là cô ấy
liên hệ với tôi.”
“Tại sao mày lại giả
mạo Diệp Lạc chứ?” Phi Ngư nghi hoặc
nói.
“Lần trước tôi đến 1 cửa hàng mua đồ, ông chủ hỏi tên tôi, tôi nói là Lạc Dạ, nhưng lão bản kia nhầm lẫn, nghĩ tôi là Diệp Lạc các chủ, sau đó tôi liền...”
“Sau đó mày mới có
ý tưởng giả mạo Diệp Lạc.” Thất Hàn
nói tiếp.
Lạc Dạ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không cần mình
ra tiền có thể mua đồ được, tuy rằng rất phiêu lưu, nhưng có ai lại nghĩ đến có
người dám giả mạo Diệp Lạc các chủ a....
Diệp Lạc vuốt cằm nói: “Cậu có thể đi rồi.”
Lạc Dạ nhìn phía Diệp Lạc, giật mình nói:“Thật?”
“Đợi chút, tiểu tử, lại đây cho tôi đấm một quyền" Tiếu Lăng Phong vừa xoa
xoa tay phải vừa nói
Sau đó, qua 2 phút, mọi người bên ngoài liền thấy có một người chơi đi ra từ
cửa hàng, có thêm 2 đôi mắt mèo sưng lên
Thất Hàn lấy hết các thứ trên bàn, nói: “ Tôi đem đi xử lí hết.” Nói xong liền đưa Phi Ngư đi
“Sự tình giải quyết xong rồi, tôi đi đây.” Tự
Nhất Mi phất ống tay áo, sau đó cũng đi ra khỏi cửa hàng
“A Phong, chuyện còn lại giao cho cậu.” Nói
xong, ôm lấy bé đi ra khỏi cửa hàng, phía sau còn có Thu Dĩnh cùng sói bạc.
“Được.” Tiếu Lăng Phong tâm tình tốt nói
Diệp Lạc và Thu Dĩnh ra khỏi cửa hàng liền đi đến rừng Vân Bạch, ngoài rừng Vân
Bạch là một thảo nguyên, kêu là Đại Thảo Nguyên, trên Đại Thảo Nguyên có các
quái ít nhất từ cấp 15 trở lên, giống như tiểu bạch thỏ (thỏ trắng nhỏ) hiện
giờ đang ở trong tay cục cưng -- khi cục cưng nhìn thấy tiểu bạch thỏ này, liền
lộ ánh mắt thèm muốn với Diệp Lạc, sau đó Diệp Lạc bắt lấy tiểu bạch thỏ này,
dùng sợi dây thừng quấn quanh cổ để ngừa nó đào tẩu, mặt khác cũng bị cục cưng
chặt chẽ ôm lấy
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thu Dĩnh, Diệp Lạc lấy ra một miếng vải bố lớn đặt
trên mặt đất, sau đó đặt cục cưng lên trên, sau đó lấy một đầu dây thừng bị cục
cưng cầm chặt trong tay cột vào phi đao, cắm phi đao xuống đất, làm xong tất cả,
nằm ngã vào bên cạnh cục cưng nhắm hai mắt lại.
Thu Dĩnh:“...”
Nhìn cục cưng đang chơi đùa con thỏ cục cưng cầm tay giữ chặt lấy lỗ tai con
thỏ, vì tay cục cưng nhỏ quá, không thể nắm hết hai cái nên chỉ nắm được 1 cái,
một tay kia đặt lên lông mềm như tơ của con thỏ, miệng mở thật to, ánh mắt cũng
cười loan loan, mà con tiểu bạch thỏ (thỏ trắng nhỏ) kia cũng nhắm mắt lại, còn
dùng đầu cọ cọ tay cục cưng
Nhìn nhìn, Thu Dĩnh bỗng thấy buồn ngủ dưới ánh nắng ấm áp, chậm rãi ngồi
xuống, nằm trong lòng Diệp Lạc
Một lát sau, có lẽ là nửa giờ sau, Thu Dĩnh chậm rãi mở to mắt, sau đó phát
hiện cô đang nằm trong lòng Diệp Lạc, trên lưng là tay Diệp Lạc, cẩn thận ngồi
dậy, nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện cục cưng vẫn đang chơi đùa cùng con thỏ
ở sau lưng, chẳng qua là chỉ thay đổi phương thức, nếu nói ngay từ đầu là ôn
nhu thì bây giờ là thô bạo, chỉ thấy cục cưng dùng 2 tay nắm lấy tiểu bạch thỏ,
kéo đi một khoảng xa, sau đó dùng dây thừng kéo lại, sau đó lại kéo ra, lại kéo
lại... Bây giờ tiểu bạch thỏ đang uể oải khép lại hai mắt, không giống ban đầu
cọ cọ vào tay cục
cưng nữa.
“Thu Dĩnh.”
Thu Dĩnh nghe thấy tiếng kêu của Diệp Lạc, quay đầu lại, lúc này, cục cưng thấy
Thu Dĩnh tỉnh lại, vui mừng hớn hở chạy đến phía Thu Dĩnh
Cục cưng dùng một lực lớn bổ vào lưng Thu Dĩnh, làm Thu Dĩnh đổ về phía trước,
môi hướng về phía trước Diệp Lạc.
Diệp Lạc cảm thấy thật mềm mại, đôi mắt tối sầm lại, trước khi Thu Dĩnh ý thức
ôm chặt eo của cô
làm sâu sắc nụ hôn này.
Qua 1 phút sau, Diệp Lạc buông cô ra, sau đó Diệp Lạc cười nói: “Phu nhân, khi
nào chúng ta gặp mặt.”
“A?”
“Ngày mai là ngày cuối tuần, anh đứng trước cửa trường học chờ em.” Diệp Lạc nói tiếp:
Thật lâu sau, Thu Dĩnh nhớ tới chuyện hôm đó mới hỏi Diệp Lạc: “Nếu lúc ấy em
cự tuyệt thì sao?”
Diệp Lạc dùng tay ôm lấy
thắt lưng của cô, nói: “Em sẽ không cự tuyệt.” Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thu
Dĩnh, anh nói tiếp: “Bởi vì lúc ấy em không có đẩy anh ra, còn nữa, lúc đó mặt
em đỏ ửng.” Huống chi trong mắt em không hề có phản cảm, mà là thích, tuy rằng
rất nhạt nhưng anh nhất định sẽ biến nó thành thật sâu...