Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 118: Tìm việc



"Các ngươi đã ăn mấy bữa buffet rồi?" Lục Vinh hỏi.
Thi Lâm Nguyên cười đáp: "Lão đại, chúng ta đã ăn được mấy ngày rồi, buffet là thứ tốt nha! Chừng vài trăm đồng là đã có thể được ăn uống no say, những cửa tiệm khác không thể so được, lão đại cũng biết đám bọn Kyle chính là mấy cái thùng cơm mà, bất quá chúng ta cũng rất biết điều, mỗi tiệm chỉ đến ăn hai lần rồi sẽ đổi qua nơi khác.".
Lục Vinh cười cười: "Như vậy cũng tốt.".
"Cũng không tốt lắm đâu, ăn được mấy ngày, gần như tất cả cửa hàng buffet trong khu này chúng ta đều đã ăn qua hết rồi." Thi Lâm Nguyên phiền muộn.
Lục Vinh: "...".
Sau khi ăn no, Lục Vinh dẫn theo đám người trở về biệt thự.
"Lão đại mới mua xe sao?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh gật đầu: "Không sai.".
"Lão đại, xe này có vẻ tốt hơn cái xe bò kia nhiều." Tạp Liệt nói.
Lục Vinh: "...".
Mọi người về đến biệt thự, vừa mở cửa thì một mùi vừa chua vừa thối liền phả vào mặt.
Viên Uy bất giác có chút ngượng ngùng, đám người Tạp Liệt quá náo loạn rồi.
Mọi thứ đều lung tung hết cả lên, túi khoai chiên đã mở, vỏ chai rượu bị vứt đâu đâu cũng có, rất dễ bị hư thối.
Lục Vinh nhìn sang Viên Uy, Viên Uy có chút áy náy nói: "Ta sẽ bảo bọn họ thu dọn ngay lập tức.".
Lục Vinh nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được.".
Mọi người đồng tâm hiệp lực thu dọn hơn một tiếng đồng hồ, mới có thể tạm xem như là sạch sẽ.
Lục Vinh lấy ra một xấp chứng minh thư: "Ta tìm người làm giả thân phận cho các ngươi, đây là chứng minh thư, mỗi người lấy một tờ đi.".
Tạp Liệt tiến đến, cầm chứng minh thư trong tay.
"Lão đại, thế giới này có không ít thứ tốt a!" Tạp Liệt nói.
Lục Vinh nhìn sang Viên Uy, Viên Uy không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Lục Vinh hít sâu một hơi: "Thứ tốt không ít, thế nhưng phải có tiền! Không có tiền thì cái gì cũng không mua được.".
Tạp Liệt nhìn Lục Vinh: "Lão đại, hay là mỗi người chúng ta đều đi tìm việc làm?.".
Lục Vinh vô cùng bất ngờ nhìn Tạp Liệt: "Ngươi biết làm việc sao? Tính giác ngộ rất cao nha.".
Tạp Liệt cười cười: "Đương nhiên rồi, dù sao chúng ta cũng là dũng sĩ, không thể có ăn mà không có làm như vậy được.".
Lục Vinh: "...".
"Vậy ngươi tính làm công việc gì?" Lục Vinh hỏi.
"Lão đại thấy nhảy lầu thế nào? Hôm qua ta đã hỏi thử, nhảy một lần được 100, có 100 liền có thể ăn được một bữa ngon rồi, chỗ hôm qua chúng ta ăn giá vé chỉ có 99 thôi, còn dư được một đồng nữa.".
Lục Vinh: "..." Thật sự là một công việc mới lạ nha!.
"Nhảy lầu là sao?".
"Mấy ngày trước chúng ta gặp được một nhóm người quay phim." Viên Uy nói.
Lục Vinh gật đầu: "Thì ra là như vậy, nhưng việc này không thích hợp.".
Tạp Liệt: "...".
"Vậy lão đại nghĩ thử xem chúng ta có thể làm được việc gì không?" Tạp Liệt hỏi.
Lục Vinh thầm nghĩ: Tìm việc làm? Việc làm cũng đâu có dễ tìm như thế.
"Muốn tìm việc làm ở thế giới này, đầu tiên là phải có bằng cấp." Đương nhiên, thật ra đám người Tạp Liệt rất có sức khoẻ, đi làm nhân viên bốc vác tuyệt đối là không thành vấn đề, nhưng công việc này cũng không tốt, kiếm chẳng được bao nhiêu tiền hết!.
"Lão đại, ta có một ý tưởng." Thi Lâm Nguyên nói.
Lục Vinh hỏi Thi Lâm Nguyên: "Ý tưởng gì?.".
"Ta nghe nói, thế giới có rất nhiều quan chức tai to mặt lớn, hơn nữa còn rất hay bị bệnh." Thi Lâm Nguyên nói.
Lục Vinh nhìn Thi Lâm Nguyên: "Ngươi muốn đi trị bệnh cho những người đó sao?".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Ân, ta nghĩ thù lao kiểu này khá tốt.".
Lục Vinh cười cười: "Trên lý thuyết thì đúng là thế, nhưng mà Lâm Nguyên à, người của thế giới này rất tiếc mệnh, ngươi ngang nhiên tìm đến, người ta sẽ xem ngươi thành kẻ lừa đảo đấy.".
Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đây đúng là vấn đề, nhưng không sao, sẽ có người muốn thử tìm đường sống trong chỗ chết, chỉ cần cứu được một hai người, chắc chắn sẽ tìm được chỗ đột phá, ta sẽ trở thành một bác sĩ chuyên chữa bệnh cho giới danh nhân.".
"Nếu như ta trở thành danh y, những tên thú nhân ngu xuẩn đó có thể dùng làm vệ sĩ.".
Lục Vinh trầm ngâm: "Ngươi cứ liệu mà làm, nhưng ngươi phải nhớ rõ, nếu thân phận của thú nhân bị lộ sẽ tạo ra hậu quả rất nghiêm trọng...".
Thi Lâm Nguyên hơi đổi sắc mặt, gật gật đầu: "Ta hiểu.".
..................
Thẩm Hiên đứng ở phía sau Khương Hoa hỏi: "Tra được chưa?".
Khương Hoa gật đầu: "Tra được.".
Khương Hoa là thủ hạ của Viên Uy, sau khi đến thế giới thú nhân, Khương Hoa liền trở thành người tàng hình, độ tồn tại cực thấp. Trên thực tế, Khương Hoa là một hacker thiên tài, sau khi thích ứng với sinh hoạt trên Trái Đất, Khương Hoa rất nhanh đã dễ dàng tiếp cận mạng lưới Internet.
"Thẩm thiếu, đây là tin tức mà ngươi muốn.".
Khương Hoa mở ra một tấm hình: "Cô gái trong ảnh tên là Triệu Nguyệt, còn người đàn ông là Tiền Bân.".
"Gia cảnh của cô ta cũng không tệ, cha mẹ đều là công chức, tên kia thì tỏ ra rất sang trọng, ăn mặc đều là hàng hiệu, nhưng thực ra lại là một kẻ lừa đảo, những thứ trên người hắn đều là hàng giả, gia đình cũng có mở một công ty nhỏ, nhưng nợ nần khắp nơi, người ngoài không nắm rõ tình cảnh nhà bọn họ, bởi vì nhà hắn mượn tiền rất nhiều người, những người đó lại không nghĩ rằng nhà hắn trả không nổi, nên đã cho họ mượn không ít tiền.".
Thẩm Hiên híp mắt: "Cha của cô ta là công chức?".
Khương Hoa gật đầu: "Đúng vậy, còn là chức quan không nhỏ, chắc chắn đã mò được rất nhiều chỗ tốt.".
Thẩm Hiên liếc mắt nhìn Khương Hoa: "Ngươi có thể tra được bằng chứng ông ta nhận hối lộ không?".
"Có thể, nếu Thẩm thiếu muốn, ta có thể gửi mail tố cáo đến chỗ cấp trên của ông ấy." Khương Hoa nói.
Thẩm Hiên trầm ngâm: "Được, cứ làm như thế đi, nhớ đừng để đối phương tra ra danh tính của chúng ta.".
Khương Hoa gật đầu: "Thẩm thiếu yên tâm.".
Thẩm Hiên khoanh tay, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, cô nàng Triệu Nguyệt này thật sự quá đáng, cho dù Lục Vinh có là người đồng tính, cũng không nên bị ả ta bêu rếu khắp chốn như thế! Cũng may Lục Vinh là người mạnh mẽ, nếu đổi thành người khác, biết đâu có thể xấu hổ và giận dữ đến mức tự sát.
Tuy rằng Lục Vinh hoàn hảo không xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Hiên vẫn không thể tha thứ cho cô ta.
"Thẩm thiếu, tên đàn ông kia có chút vấn đề." Khương Hoa nói.
Thẩm Hiên mờ mịt: "Có vấn đề? Là vấn đề gì?".
"Hắn ta yêu thích bài bạc, thiếu nợ sòng bạc với lãi suất rất cao." Khương Hoa nói.
Thẩm Hiên có chút bất ngờ: "Chắc chắn chứ?".
Khương Hoa gật đầu: "Ta xác định!".
Thẩm Hiên nở nụ cười trào phúng: "Hai kẻ chỉ có như vậy mà cũng dám xem thường Lục Vinh ư."
..................
Triệu gia.
"Cha, hôm nay là ngày trong tuần mà, sao cha lại không đi làm?." Triệu Nguyệt khó hiểu. Nhìn gương mặt ủ rũ của Triệu Cương, Triệu Nguyệt bất chợt dự cảm có chuyện không tốt.
"Lãnh đạo phía trên bảo ta ở nhà đợi lệnh." Triệu Cương mệt mỏi đáp.
Triệu Nguyệt nghiêm mặt: "Ở nhà đợi lệnh? Tại sao chứ?".
"Hình như có người tố cáo ta nhận hối lộ.".
"Ai lại rảnh rỗi như thế! Nếu nói về chuyện hối lộ, không ai có thể toàn thân sạch sẽ được! Thật là khốn kiếp, cha à, chức vụ của cha sẽ không có chuyện gì chứ?".
Triệu Cương đỡ trán, có chút đau đầu nói: "Cấp trên hẳn là sẽ không làm lớn chuyện mà truy cứu trách nhiệm của ta, dù sao đứng ở vị trí này, ai lại có thể chân chính thanh liêm được, nhưng rất có thể ta sẽ bị cách chức tạm thời.".
Triệu Nguyệt kích động: "Cha, cha không thể bị cách chức tạm thời được! Nếu cha bị cách chức, con làm sao trả hết mấy khoản nợ kia đây!".
Triệu Nguyệt có đứng tên một căn nhà, nhưng thực chất là do Triệu Cương hỗ trợ mua, chỉ mới giao có một tháng tiền cọc.
Triệu Nguyệt mỗi ngày đều ăn sung mặc sướng, đương nhiên là không để dành tiền trả nợ, khoản tiền đó cũng là do Triệu Cương trả.
"Không phải còn có bạn trai của con sao? Con nói hắn là ông chủ mà, hai con bàn đến chuyện kết hôn đi, để hắn hỗ trợ là hoàn hảo rồi.".
Triệu Nguyệt rầu rĩ đáp: "Tên kia chỉ được mỗi cái mã, một thân hàng hiệu toàn là đồ giả, mua xe cũng không lấy nổi ra mười vạn tiền cọc, con đã chia tay với hắn rồi.".
Triệu Cương không vui nói: "Nha đầu này, đang yên đang lành chia tay với người ta làm gì?".
"Cha không biết đâu, hên là con chia tay sớm, nếu không đã bị hắn lừa rồi, công ty nhà hắn nợ nần khắp nơi, nếu con thật sự gả cho hắn, chỗ tốt gì cũng không mò được, còn phải thay hắn trả nợ nữa kìa." Triệu Nguyệt tức giận.
"Con thật là, sao lại không biết nhìn người như thế! Con đã lớn như vậy rồi, lại phí thời gian thêm mấy năm nữa, có muốn gả cũng chả ai thèm lấy." Triệu Cương nói.
Triệu Nguyệt rầu rĩ: "Cha à, con cũng đâu có muốn đâu. Cái tên Lục Vinh trước đây lại thích đàn ông, uổng phí con tốn nhiều tâm tư cho hắn như vậy.".
"Lục Vinh? Chính là kẻ mà con từng kể? Cha mẹ đều qua đời, thừa kế di sản rất lớn?" Triệu Cương hỏi.
"Không sai, chính là hắn, lớn lên soái nhưng lại là biến thái." Triệu Nguyệt khinh thường đáp.
Triệu Cương thở dài: "Đáng tiếc thật, hiện tại hắn thế nào rồi?".
Triệu Nguyệt không cam lòng nói: "Hắn nghỉ học rồi, nhưng có vẻ sống rất tốt, vừa ra tay đã mua một chiếc xe hơn cả triệu.".
Triệu Cương cau mày: "Xem ra, cha mẹ hắn để lại cho hắn không ít".
"Đúng vậy, chỉ được mỗi cái tốt số." Nhắc tới Lục Vinh, Triệu Nguyệt liền cảm thấy ngộp ngạt đến mức hoảng loạn.
Triệu Cương nhìn Triệu Nguyệt: "Lần này sợ là cha phải lui xuống rồi, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân con thôi .".
"Cha, sao lại dựa vào con được? Công việc của con cũng không ổn định, mỗi tháng chỉ có một chút tiền lương.".
Triệu Cương khó chịu: "Con còn mặt mũi mà nói à? Xem con có bao nhiêu cái túi xách kìa, túi xách có thể coi như cơm mà ăn được sao?".
Triệu Nguyệt không vui đáp: "Cha không hiểu đâu, con dùng túi xách càng tốt, đàn ông coi trọng con càng có đẳng cấp cao!".
"Túi xách của con tốt lắm, câu được cả một tên lừa gạt cơ mà." Triệu Cương quở trách.
Triệu Nguyệt bực mình: "Cha đừng có giận chó đánh mèo lên con!".
Triệu Nguyệt cùng Triệu Cương đang căng thẳng, điện thoại của Triệu Nguyệt bỗng reo lên: "Alo, ai thế?".
"Cô là bạn gái của Tiền Bân phải không?.".
Triệu Nguyệt nhíu nhíu mày: "Không phải, tôi đã chia tay với hắn rồi, có chuyện gì thì trực tiếp tìm hắn đi.".
"Bạn trai cô nợ tiền của bọn tôi, giờ hắn chạy trốn rồi, cô thay hắn trả đi.".
"Dựa vào cái gì? Chúng tôi đã chia tay, tôi không có quan hệ gì với hắn hết."
"Tiểu cô nương sao lại tuyệt tình như vậy? Dù sao cô cũng đã mang thai con của hắn, không vì hắn cũng phải vì đứa trẻ nha, thay hắn trả toàn bộ số nợ đi.".
"Đứa trẻ gì chứ? Bệnh thần kinh!" Triệu Nguyệt bất mãn cúp máy.
Triệu Cương nhìn Triệu Nguyệt: "Xảy ra chuyện gì à?".
"Tên khốn kiếp kia nợ tiền, bọn chúng còn muốn tìm đến chỗ của con đòi nợ.".
Triệu Cương khó chịu: "Con tìm bạn trai cái kiểu gì thế!".
Triệu Nguyệt rầu rĩ: "Hắn bình thường thì hào hoa phong độ, ai lại biết bản chất lại là một tên khốn như thế chứ!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.