Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 130: Trật khớp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Lục Vinh, bác sĩ Thi là ai? Sao lại có nhiều người muốn tìm hắn như vậy?" Lục Duẫn hỏi.


"Bác sĩ Thi chỉ là một bác sĩ bình thường." Lục Vinh thản nhiên đáp.


Lục Duẫn nghe vậy khinh thường: "Một bác sĩ? Ta còn tưởng rất ghê gớm, thì ra chỉ là một bác sĩ.".


Lục Vinh cười cười: "Đúng vậy, chỉ là một bác sĩ bình thường, không đáng lọt vào mắt xanh của ngươi.".


Lục Vinh thầm nghĩ: Bác sĩ cũng không phải ai muốn làm thì làm, Thi Lâm Nguyên chính là thần y, đương nhiên là nổi tiếng hơn nhiều so với Lục Duẫn chỉ biết bao dưỡng đám nghệ sỹ.


"Lục Vinh, hai vị kia chính là khách quý, ngươi không nên đắc tội." Lục Duẫn bày ra bộ dáng trưởng bối dạy dỗ tiểu bối.


"Yên tâm, dù ta có đắc tội bọn họ cũng không liên quan gì đến ngươi, cha của ta đã sớm thoát ly Lục gia, ta với Lục gia cũng không còn quan hệ gì nữa." Lục Vinh đáp.


Lục Duẫn lạnh mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Vinh: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Trách Lục gia chúng ta bạc đãi ngươi à?".


"Ta không có ý này, chỉ hi vọng ngươi bớt xen vào chuyện người khác.".


Lục Duẫn nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Vinh, thế nào cũng không nghĩ ra, hai đại tiểu thư Hình Vi và Trang Tĩnh cần một tên gay như Lục Vinh hỗ trợ cái gì.


"Lục lão bản.".


Sau khi Hình Vi và Trang Tĩnh rời đi, lại có thêm mấy đại tiểu thư khác kéo nhau đến tìm Lục Vinh, những người này đến là vì mỹ bạch đan*.


(Edt:* mỹ - đẹp, bạch - trắng, chính là viên thuốc trắng da mà Thi Lâm Nguyên tặng cho Trang Tĩnh)


"Lục lão bản, ngươi quen biết với bác sĩ Thi à?".


"Lục lão bản có còn mỹ bạch đan không?".


"Lục lão bản, ngươi nói giúp ta vài lời trước mặt bác sĩ Thi đi, ta nguyện ý chi năm trăm vạn để mua mỹ bạch đan.".


"Năm trăm vạn, ngươi không cảm thấy ngại miệng sao, ta ra giá một ngàn vạn.".


Lục Vinh kinh hoảng phát hiện, hắn bỗng dưng trở thành người được yêu thích nhất trong tiệc rượu.


"Nghe nói Lục lão bản mở một nhà hàng dược thiện?".


"Đúng là có chuyện đó."


"Lục lão bản, muốn đặt trước bàn trong nhà hàng của ngươi thật sự quá khó, ta đến mấy lần đều bị đầy khách.".


"Đúng vậy, Lục lão bản có thể cho ta một tấm thẻ khách VIP được không?".


Sau khi khai trương nhà hàng dược thiện, Lục Vinh cũng không để ý nhiều, nhưng mấy người tới đây đều hỏi về nhà hàng của hắn, Lục Vinh chợt phát hiện, nhà hàng dược thiện của mình hình như là rất nổi tiếng.


Lục Duẫn nhìn Lục Vinh được mọi người vây quanh, trong lòng rầu rĩ.


Lục Duẫn không ngờ Lục Vinh lại có thể được hoan nghênh đến thế, vốn dĩ Lục Duẫn nghĩ rằng Lục Vinh lén trà trộn vào, bây giờ mới bừng tỉnh phát hiện Lục Vinh chính là khách quý được Đường gia mời tới.


Lục Duẫn đố kị nhìn Lục Vinh, sau đó bỏ đi.


Lần này Lục Duẫn tới đây là có nhiệm vụ, tài chính của Lục gia xảy ra chút vấn đề, không thể vay lãi ngân hàng, lần này hắn tới là muốn tìm Ngân Hành - giám đốc của ngân hàng Ngân Sinh giúp đỡ.


Vị giám đốc ngân hàng Ngân Hành mà Lục Duẫn muốn tìm đang được rất nhiều người vây quanh, Lục Duẫn đi lên chào hỏi, thái độ của đối phương vô cùng lạnh nhạt, mấy người đứng cạnh cũng dùng ánh mắt xem thường mà nhìn Lục Duẫn, thấy Lục Vinh bên kia như cá gặp nước, chính mình lại bị người người lạnh nhạt, Lục Duẫn tức giận, liền sớm rời đi.


..................


"Cha về rồi." Lục Thiên mắt lấp lánh nhìn Lục Vinh.


Lục Vinh nhìn vẻ mặt Lục Thiên, có chút hoài nghi: "Các con sao lại nhìn ta như vậy, có phải là đã gây họa rồi không?".


La Y chột dạ: "Con chỉ lôi kéo thầy một chút thôi".


"Sau đó thì sao?" Tâm của Lục Vinh đột nhiên chìm xuống, dự cảm không tốt.


La Y lúng túng gãi đầu: "Sau đó thầy bị trật khớp.".


Lục Vinh: "...".


La Y vô tội phất tay, vội vội vàng vàng nói: "Con không có dùng lực mà! Là thầy tự trật khớp á.".


Lục Vinh hít sâu một hơi, nhìn La Y: "Đang yên đang lành con lôi kéo người ta làm gì?".


La Y xấu hổ gãi đầu: "Con kéo thầy để thầy dẫn tụi con ra ngoài chơi. Học suốt mấy ngày rồi, phải vừa học vừa chơi kết hợp chứ.".


"Học rất nhanh, cũng biết kết hợp vừa học vừa chơi rồi." Lục Vinh cười khổ.


La Y có chút đắc ý: "Đúng vậy, con tiến bộ rất nhanh.".


Lục Vinh: "..." Cái tên nhóc này, tự khen cũng không thấy ngượng miệng sao.


"Vậy thầy của các con đâu rồi?".


La Y gãi đầu: "Con gọi xe cứu thương, thầy được mang đến bệnh viện rồi.".


Lục Vinh hít sâu một hơi, làm thầy giáo cho ba đứa nhóc nhà mình cũng có thể tính là một chức nghiệp có độ nguy hiểm cao nha, trình độ của La Y và Viên Kiệt cách biệt hơi lớn, có lẽ hắn phải mời thêm một vị thầy giáo khác về, mời hai người thì một người bị thương vẫn còn một người có thể lên lớp.


"Các con chờ ở nhà, ta đến bệnh viện xem sao.".


La Y bước nhanh lên, kéo Lục Vinh lại: "Lục thúc thúc, con cũng đi.".


Lục Vinh nhìn La Y: "Con cũng muốn đi sao?".


La Y gật đầu, trịnh trọng nói: "Con làm cho thầy bị trật khớp, phải đến thăm thầy, xin lỗi thầy.".


Lục Vinh thầm nghĩ: Người thầy giáo này rất có năng lực nha! Có thể dạy cho La Y trở nên hiểu chuyện như vậy.


La Y nhìn Lục Vinh, rất tích cực nói: "Lục thúc thúc, chúng ta mua KFC đến thăm thầy được không?".


..................


Lục Duẫn tuy nhìn không lọt mắt Lục Vinh, thế nhưng vẫn cho người đi điều tra lai lịch của Thi Lâm Nguyên.


Kết quả điều tra làm cho hắn giật nảy mình.


"Đang yên đang lành anh điều tra cái gã Thi Lâm Nguyên này làm gì?" Lục Tú tùy ý hỏi.


"Gần đây hắn rất nổi tiếng, nghe nói hắn cứu một người thực vật của Đinh gia, được gần hai mươi ngàn vạn." Lục Duẫn vừa hâm mộ vừa ghen tỵ đáp.


Lục gia so với Đinh gia mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc, gộp mấy năm lợi nhuận của những công ty trong tay Lục gia cũng chưa chắc có được hai mươi ngàn vạn.


Lục Tú hâm mộ: "Thi Lâm Nguyên chính là một kẻ lòng dạ đen tối, hắn bán ra một loại mỹ bạch đan gì đó, sau khi ăn xong da sẽ trắng hơn trước nhiều, hiện tại đã lên đến một ngàn vạn một viên, Thi Lâm Nguyên cũng thật là dám hét giá, trong tay hắn đã có đến hai mươi ngàn vạn, cũng đâu phải thiếu tiền gì.".


Lục Duẫn cau mày: "Hình như Lục Vinh và Thi Lâm Nguyên có quen biết.".


"Nghe nói giá trị con người của Thi Lâm Nguyên càng lúc càng cao, người bình thường không dễ gặp được hắn, rất nhiều người đều muốn dựa vào quan hệ để tìm hắn hỗ trợ, Lục Vinh là một tên đồng tính, sao lại quen biết hắn ta?" Lục Tú nói.


Lục Duẫn lắc đầu: "Ta cũng không biết.".


..................


Lục Vinh thu thập xong rồi ra cửa, bỗng thấy một chiếc xe dừng ở phía trước.


"Lục Duẫn? Có việc gì sao?".


Lục Duẫn không cam lòng nhìn Lục Vinh: "Ông nội bảo ngươi có rảnh thì trở về một chuyến.".


Lục Vinh lười biếng đáp: "Ta biết rồi, hôm nào ta rảnh rồi nói sau.".


Lục Duẫn thấy thái độ xa cách của Lục Vinh, giận xanh người: "Ngươi muốn đi đâu?".


Lục Vinh khó chịu: "Ta đi đâu thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?".


Lục Duẫn giận không chỗ phát tiết: "Ngươi...".


Lục Vinh dẫn theo đám nhóc Lục Thiên lên xe ô tô, sau đó lái đi.


Lục Duẫn không ngờ Lục Vinh lại không nể mặt chút nào như thế, giận sôi gan.


...............


"Con xin lỗi thầy." La Y ôm một đống lớn KFC đi vào phòng bệnh.


"Con mang mấy món này đến cho thầy ăn nè.".


La Y mua một đống đồ ăn ở cửa hàng KFC, nhưng lúc đến bệnh viện chỉ còn lại một phần tư, ba phần còn lại đều đã chui vào bụng đám nhóc hết rồi.


Giang Nguyên thấy La Y và Viên Kiệt tiến lại, theo bản năng mà nâng cao cảnh giác: "Sao hai đứa lại đến đây?".


"Tụi con đến xin lỗi thầy, thầy ơi con xin lỗi, con không nên dùng nhiều lực như vậy, làm tay của thầy bị trật khớp rồi.".


Giang Nguyên miễn cưỡng cười: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.".


Lục Vinh trả tiền thuốc thang cho hắn, cũng không trừ lương, còn tặng thêm mười ngàn phí tổn thương tinh thần, tuy hai đứa học sinh có chút hố người, cũng có chút hung tàn, nhưng ông chủ Lục Vinh cũng rất săn sóc. Giang Nguyên thầm nghĩ: Lục Vinh ra giá cao như vậy, quả nhiên là có nguyên nhân!.


La Y nghiêng đầu: "Thầy ơi, mặc dù đúng là con không nên kéo thầy, nhưng mà thầy cũng quá yếu đi, con không có dùng lực mà tay thầy đã trật khớp rồi... A! Đúng rồi! Này gọi là xương khớp bị xơ cứng nè! Thầy còn trẻ mà đã mắc bệnh này rồi, vậy là không tốt đâu! Thầy nên chú tâm luyện tập thân thể thêm một chút.".


Lục Vinh: "...".


Giang Nguyên xấu hổ cười cười: "Đúng vậy, không sai, quả thực là ta ít khi nào chịu rèn luyện thân thể.".


Lục Vinh gõ gõ vào trán La Y, không vui nói: "Nói bậy bạ cái gì đấy, mau xin lỗi thầy!".


La Y buồn bực: "Con đang xin lỗi mà!".


Lục Vinh lườm một cái, thầm nghĩ: Xin lỗi? Đây là thái độ xin lỗi sao? Rõ ràng là khiêu khích.


"Xin lỗi thì phải thành khẩn." Lục Vinh nói.


La Y nắm chặt tay: "Nếu như thầy muốn rèn luyện thân thể thì có thể tìm con, con sẽ dạy cho thầy!".


Giang Nguyên: "... Này cũng không cần đâu, thầy tìm một phòng tập thể hình là được rồi.".


Lục Vinh bó tay nhìn La Y: "Xin lỗi, mấy đứa nhóc không hiểu chuyện, làm thầy phải nhọc lòng rồi.".


Giang Nguyên cười cười: "Là do ta vô dụng, mấy tháng trước trên tivi có đưa tin, có một đứa nhỏ đánh ngất bọn tội phạm lừa đảo trẻ em, mấy đứa nhỏ bây giờ thật sự là rất lợi hại".


"Người đó chính là con" La Y đắc ý nói: "Tên kia gạt con, hắn nói sẽ dẫn con đi ăn ngon, kết quả chỉ có dưa muối! Con liền quật ngã hết đám người đó.".


Giang Nguyên: "..." Lúc tin tức này làm xôn xao dư luận, hắn còn cho rằng đó là tin giả lừa gạt mọi người, hoá ra lại là thật.


Lục Vinh đến thăm Giang Nguyên một lúc, sau đó rời đi.


...............


Lục Vinh trở lại biệt thự, phát hiện Thi Lâm Nguyên đã trở về.


"Ngươi về lúc nào thế?".


"Mới vừa về tới." Thi Lâm Nguyên nói.


Lục Vinh bỗng nhiên nhớ ra gì đó: "Đúng rồi, hai ngày trước ta có gặp hai mỹ nữ muốn tìm ngươi, một trong số đó tên là Hinh Vi.".


"Người phụ nữ kia vô cùng phiền toái, ta không muốn quan tâm tới cô ta".


Lục Vinh: "...".


"Sao ngươi lại trở về? Không phải nói ra nước ngoài chơi sao?" Lục Vinh hỏi.


Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Đúng là có chuyện đó, nhưng ta ra sân bay tận hai lần, cả hai lần đều bị người ta mời trở về.".


Lục Vinh: "...".


Thi Lâm Nguyên bất mãn dang tay dang chân nằm trên sô pha: "Không nổi tiếng thì bị người ta coi là bọn bịp bợm, nổi tiếng rồi thì bị xem như là gia súc, bị lừa tới lừa lui, không có lấy một lúc rảnh rỗi. Ôi cuộc sống thật là khó khăn!.".


Lục Vinh: "Dù thế nào thì cũng đã có thu nhập...".


Thi Lâm Nguyên nhìn Lục Vinh: "Lão bản, đã đủ tiền trở về Liên Minh chưa?".


Lục Vinh có chút khó xử: "Nếu như muốn toàn bộ chúng ta đều về Liên Minh, vậy thì không đủ.".


Thi Lâm Nguyên: "Vậy nếu trước hết cứ để thú nhân ở lại đây chờ thì...".


Lục Vinh lắc đầu: "Ngươi biết rõ là không thể mà".


Thi Lâm Nguyên gật đầu: "Cũng phải". Mấy tên đó toàn là kẻ ngốc, nếu bảo họ đợi ở nơi này, cũng không biết sẽ nháo ra chuyện gì.


Lục Vinh đi xuống lầu, thấy Phi Vũ đang trò chuyện vui vẻ với Tạp Liệt và Tân Đạt.


"Các ngươi cũng trở về? Về lúc nào thế?" Lục Vinh có chút bất ngờ.


"Công ty của Đinh lão bản đã chuyển về nội địa, cũng không có đánh nhau, cực kỳ tẻ nhạt, nên chúng ta trở lại." Tạp Liệt nói.


Lục Vinh: "..." Không cần phải làm gì, ăn no chờ chết còn không chịu ư?.


"Các ngươi đi như vậy, lỡ như Đinh lão bản gặp phải chuyện gì thì sao?".


"Gặp phải mấy sát thủ giống cái, ta dùng một cước đá bay, mấy kẻ đó thực lực không ra làm sao, nhưng vũ khí của họ lại rất lợi hại." Tạp Liềt cười cười, hời hợt kể.


Tuy rằng Tạp Liệt nói nhẹ như mây gió, nhưng Lục Vinh biết rõ, mấy người Tạp Liệt giết đều là sát thủ nổi danh trong giới, còn có một kẻ đã ám sát tám đại nhân vật, chưa từng thất bại, hiện tại những kẻ đó bị giết, đưa tới một sự chấn động không nhỏ trong giới sát thủ.


Lục Vinh từng nói chuyện với Đinh An Bình vài lần, lần nào Đinh An Bình cũng ca ngợi về Tạp Liệt và Tân Đạt không ngớt.


"Đó không phải là giống cái, đều là đàn ông." Lục Vinh chỉnh lại.


Tạp Liệt gãi đầu: "Được rồi, lão đại nói đàn ông thì đàn ông. Đúng rồi, còn có một người phụ nữ, cô ta muốn kéo ta lên giường, bị Tân Đạt ném thẳng ra bên ngoài.".


Lục Vinh: "..." Mỹ nhân cũng thật khó sống, Tạp Liệt quả thật không hiểu phong tình!


"Ta nghe Đinh lão bản nói, người bị Tân Đạt ném ra cũng là một sát thủ, muốn dùng mỹ nhân kế đối phó ta." Tạp Liệt nói.


Lục Vinh: "..." Không hiểu phong tình cũng không phải là không có chỗ tốt!.


...............


Lục gia.


"Anh có gặp Lục Vinh không?" Lục Tú ngồi trên sô pha hỏi.


Lục Duẫn cau mày: "Gặp được, nhưng hắn rất kiêu căng, căn bản không thèm để ý đến ta.".


"Anh, Lục Vinh không phải là kẻ đơn giản, hắn có mở một nhà hàng dược thiện." Lục Tú thần thần bí bí nói.


Lục Duẫn không thèm để ý: "Một quán cơm mà thôi, có gì đặc biệt?".


Lục Tú lắc đầu: "Anh không nên xem thường nhà hàng này, đồ ăn bên trong đều được điều chế từ các vị thuốc quý Đông y, muốn ăn phải đặt hẹn trước, người bình thường có khi phải đặt cả tháng mới tới lượt. Mỗi bàn ăn giá cả cũng phải lên tới mấy trăm vạn, từ đó suy ra thu nhập của nhà hàng này là cực kỳ cao.".


Lục Duẫn kinh ngạc: "Đắt đến như thế?".


Lục Tú gật đầu: "Chính xác! Nghe nói Lục Vinh chính là ông chủ của Thi Lâm Nguyên, cái tên bác sĩ bất lương hôm trước chúng ta bàn á, ai muốn tìm hắn chữa trị đều phải chuẩn bị không ít tiền, em còn nghe đồn phần lớn số tiền mà Thi Lâm Nguyên kiếm được đều chảy hết vào túi của Lục Vinh.".


Lục Duẫn bất ngờ: "Sao Thi Lâm Nguyên phải cho Lục Vinh nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ...".


Lục Tú nhìn Lục


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.