Mang Theo Đào Bảo Hỗn Dị Thế

Chương 87: Giao dịch cổ thụ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Vinh đứng ở bên hồ nhìn Viên Kiệt và La Y câu cá.
Từ sau bữa ăn lần trước, La Y thường hay chạy đến bên này chơi, Lục Vinh cũng không có ý kiến gì với chuyện đó, Viên Kiệt cùng La Y ở chung không tồi, Lục Vinh vui mừng còn không kịp.
La Y đã nhiều lần nhìn thấy Viên Kiệt và Lục Vinh câu cá, đối với chuyện câu cá này phi thường hiếu kỳ, bây giờ có cơ hội tự mình trải nghiệm, La Y hết sức kích động.
Lục Vinh nhìn La Y, khóe miệng hơi nâng, những chuyện như câu cá, chỉ có nhiệt tình thì chưa đủ, mà còn phải có cả kĩ thuật nữa nha nhóc! Đại khái là La Y có hơi sốt sắng, cần câu vừa động một chút đã vội vã thu dây, kết quả là làm cho mấy con cua vừa dính câu rơi ra hết, La Y vốn có ý định biểu hiện một chút trước mặt Viên Kiệt, nhưng cuối cùng biểu hiện lại tệ như vậy, bé gấp đến đỏ cả mặt, Lục Vinh đứng xem bên cạnh cũng có chút buồn cười.
Viên Kiệt câu đầy cả một thùng, trong khi cái thùng của La Y từ đầu đến cuối vẫn rỗng tuếch.
Viên Uy đang giúp Thi Lâm Nguyên phơi dược thảo, phát hiện trong doanh địa có một vị khách không mời mà đến.
"Xin chào." Viên Uy gật đầu chào Phi Vũ.
Phi Vũ ném một con linh dương và ba tấm da thú xuống.
"Đây là cho các ngươi, cám ơn vì đã chăm sóc La Y, tính cả khoản nợ lần trước nữa." Phi Vũ nói.
"Ngươi quá khách khí rồi, không cần nhiều như vậy đâu.".
Phi Vũ quan sát mấy chiếc lều của bọn Viên Uy, không nhịn được khen: "Lều của các ngươi thật đặc biệt".
Viên Uy cười cười: "Cũng tàm tạm thôi.".
Phi Vũ nhìn đám thảo dược bên cạnh, con ngươi loé loé, chỉ có tư tế trong các bộ lạc mới biết cách dùng thảo dược...
Địa vị của tư tế trong bộ lạc là cực kì trọng yếu, có điều đại đa số tư tế đều có địch ý với thú nhân mắt đỏ, nên Phi Vũ cũng không quá tôn sùng tư tế, nhưng hắn không thể không công nhận thực lực của họ.
Mấy năm nay Phi Vũ dẫn theo La Y bôn ba khắp nơi, gặp không ít nguy hiểm, có lần La Y sốt cao đến mức hấp hối, Phi Vũ liền khẩn cầu một vị tư tế giúp đỡ, nhưng vị tư tế đó sống chết cũng không muốn xem bệnh cho La Y, may là sau đó La Y cũng đã tự mình vượt qua.
"Chỗ các ngươi có tư tế?" Phi Vũ hỏi.
Viên Uy lắc đầu: "Không có.".
Phi Vũ có chút mờ mịt: "Vậy những thảo dược này...?".
"Chỗ chúng ta không có tư tế, nhưng lại có một dược sư, chỉ có thể chữa trị một số loại bệnh đơn giản." Viên Uy thầm nghĩ: Dựa theo lời của Kyle, tư tế là người phụng dưỡng thú thần, nhất định phải bảo trì tâm hồn thuần khiết, vì vậy tư tế của thế giới này sẽ không bao giờ gả thú. Tư tế không những có thể trị bệnh, còn phải chủ trì tế tự, thậm chí có vài tư tế còn có khả năng bói toán.
Phi Vũ gật đầu, suy tư lẩm bẩm: "Dược sư sao?".
"Các ngươi có Diêm Thạch à?" Phi Vũ lại hỏi.
Viên Uy ngẩn ra, cẩn thận đáp: "Còn một chút.".
Phi Vũ ngượng ngùng: "Có thể đổi cho chúng ta một ít được không?.".
Tân Đạt mới gia nhập vào đội ngũ của Phi Vũ không lâu, sau khi có Tân Đạt, sức chiến đấu của bọn họ tăng lên không ít, nhưng lượng Diêm Thạch tiêu tốn cũng nhiều hơn, mà những bộ lạc sở hữu Diêm Thạch hiện tại đang nâng cao giá trao đổi, lượng Diêm Thạch hắn đổi được hoàn toàn không đủ dùng.
Viên Uy có hơi chần chờ: "Chuyện này ta phải hỏi ý của lão đại.".
Phi Vũ gật đầu: "Được.".
...............
Lúc Thẩm Hiên từ trong lều đi ra, Phi Vũ đã rời đi.
Viên Uy cung kính chào Thẩm Hiên: "Hiên thiếu.".
Thẩm Hiên nhìn con mồi và da thú đang nằm dưới đất: "Phi Vũ vừa mới đến sao?".
Viên Uy gật đầu: "Chính xác.".
"Da thú này phẩm chất không tồi, người này rất hào phóng.".
Viên Uy gật đầu: "Đúng vậy, hắn mới vừa hỏi ta, có thể đổi cho bọn họ một ít Diêm Thạch được không.".
"Diêm Thạch sao? Cũng có thể." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh mang theo hai đứa nhỏ trở về, lần đầu La Y còn có chút sợ người lạ, nhưng giờ đã đến chơi nhiều lần, La Y trở nên hoạt bát hơn, dần dần thân quen với những người khác.
"Lục thúc thúc, hôm nay chúng ta ăn cái gì vậy?" La Y vốn không biết nên gọi Lục Vinh là gì, bất quá sau khi nghe Viên Kiệt thân thiết gọi Lục thúc thúc, bé quyết định cũng gọi theo như vậy.
"Hôm nay ta làm bánh trứng rán cho các con ăn nhé." Lục Vinh nhéo nhéo mặt La Y.
La Y bị Lục Vinh nặn nặn mặt, không khỏi có chút quẫn bách.
Lục Vinh rán một quả trứng, xịt tương lên phía trên, sau đó quấn với thịt và rau xà lách, Viên Kiệt không phải lần đầu ăn bánh trứng rán, cực kỳ yêu thích, vừa thấy bánh được làm xong đã nhanh chân chạy tới.
La Y ở một bên xem mê tít mắt, nhưng cũng không có thể cướp đồ ăn cùng tiểu giống cái, bé đành phải đứng một bên nhấp nhổm chờ.
Lục Vinh nhìn bộ dáng mong chờ tha thiết của La Y, bất giác có chút buồn cười.
Mãi mới chờ đến lúc cái bánh trứng rán thứ hai được làm xong, La Y bắt chước Viên Kiệt chạy lên lấy bánh, cắn một hai cái liền ăn hết vào bụng, còn chưa kịp nhận ra bánh có mùi vị gì, tiểu thú nhân phát hiện mình đã ăn sạch bánh, nhất thời có chút ủ rũ.
..................
"Lão đại, La Y lại mang theo đồ tốt trở về kìa!" Tạp Liệt xoa xoa tay, tràn đầy mong đợi.
Tạp Liệt thầm nghĩ: Tiểu tử La Y này, từ khi quen biết tiểu giống cái thì suốt ngày chạy qua bên đó, dùng bữa cũng ở tại đó luôn, cái bụng căng tròn cả một ngày, sắp vui đến quên trời quên đất rồi.
La Y từ chỗ Lục Vinh về, lần nào cũng mang theo một ít thịt nướng, miệng bé đã bị Lục Vinh nuôi đến kén chọn, đối với thịt nướng mà mình mang về cũng không có bao nhiêu chấp nhất.
Đám người Tạp Liệt bị thịt nướng của Lục Vinh chinh phục triệt để, nghe La Y nói Lục Vinh còn làm nhiều món ngon khác, Tạp Liệt hận không thể biến mình thành La Y, chạy đến chỗ Lục Vinh cùng ăn cùng uống.
Phi Vũ vì cảm tạ bọn họ đã chăm sóc cho La Y, nhiều lần đưa con mồi sang.
Phi Vũ thưởng thức ống trúc trong tay: "Lần này không phải đồ ăn, là Diêm Thạch.".
Đám người Lục Vinh vốn luôn đặt muối ở trong bình gốm, nhưng Kyle nói như vậy quá bắt mắt, Lục Vinh liền đổi thành đựng trong ống trúc.
"Bọn họ có Diêm Thạch ư!" Tạp Liệt ngạc nhiên.
Phi Vũ gật đầu: "Có, La Y nói, bọn họ bảo một ống trúc Diêm Thạch có thể đổi với ba tấm da thú, ống trúc này xem như là đưa trước cho chúng ta."
Tạp Liệt mở ống trúc ra nếm thử: "Diêm Thạch này thật kì lạ! Hình như phẩm chất còn cao hơn Diêm Thạch của mấy bộ lạc kia nữa, một ống trúc đổi với ba tấm da thú, thật sự là rất tiện nghi, đám người này thật là phúc hậu! So mới mấy bộ lạc chỉ biết hút máu* kia đúng là tốt hơn nhiều.".
(Edt: hút máu ở đây nghĩa là bán Diêm Thạch với giá cao cắt cổ nha)
Phi Vũ gật đầu: "Nói không sai, đúng rồi, bọn họ cảm thấy hứng thú với mấy cây gỗ trong địa bàn chúng ta, nói chúng ta có thể dùng cây để trao đổi.".
Tạp Liệt trợn to mắt: "Có thể dùng cây để trao đổi sao? Người của tộc Thỏ tốt bụng quá!".
Phi Vũ lắc lắc đầu: "Không phải cây nào cũng được, chỉ đổi với những cây đặc biệt thôi.".
Tạp Liệt không thèm để ý: "Bọn họ muốn cây nào chúng ta liền mang cho họ cây ấy! Lần trước thú nhân tộc Thỏ kia có nhìn trúng một cái cây trong lãnh địa của chúng ta, chúng ta chỉ cần tìm mấy cây giống vậy là được.".
..................
Lục Vinh vừa tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài có thêm mấy thân cây cổ thụ, những cây này vừa nhìn đã thấy phẩm chất bất phàm.
"Mấy cái cây này ở đâu ra vậy?" Lục Vinh ngạc nhiên hỏi.
"Là đám người Phi Vũ đưa tới, chuyện này còn không phải là do ngươi sao, ngươi nói với La Y có thể dùng cây để đổi muối, kết quả đối phương như là sợ chúng ta hối hận, từ sáng sớm đã đem cả đống cây tới, ta thấy mấy ngày nay ngươi rất mệt mỏi, nên không đánh thức ngươi dậy, ta cũng đã đổi muối cho bọn họ rồi." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh nhìn mấy cây cổ thụ nằm la liệt trên đất: "Xem ra ta đã đánh giá thấp sức mạnh của thú nhân rồi.".
Lúc Lục Vinh nói có thể dùng cây để đổi, kỳ thực hắn không có hi vọng gì nhiều, Lục Vinh từng nghĩ, thú nhân tuy rằng rất lợi hại, nhưng công cụ nơi này lại quá thô sơ lạc hậu, nếu muốn chặt cây cũng rất khó khăn, thế nhưng bây giờ nhìn mấy cái cây cổ thụ nằm lăn lóc trước mặt, Lục Vinh không khỏi cảm thấy bội phục.
Đại thụ là bị nhổ đến tận gốc, mấy cái cây lớn như vậy được chuyển đến đây, thế mà hắn lại không nghe được động tĩnh gì, rõ ràng là đối phương cầm nhẹ để nhẹ a...
"Những tên đó năng lực phân biệt rất có hạn, chỉ có vài cây là gỗ lim, còn lại đều không phải, bất quá phẩm chất cây nào cũng không tệ, đem lên Hải Đào bán cũng được không ít tiền." Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh gật đầu: "Ân, vậy thì tốt.".
Tạp Liệt có chút yêu thích không buông tay mà thưởng thức ống trúc: "Không ngờ cây mà cũng có thể đổi được Diêm Thạch, hơn nữa còn là loại Diêm Thạch tốt như vầy, xem ra năm nay chúng ta không cần giao dịch với mấy tên quỷ hút máu kia rồi.".
Phi Vũ cười cười: "Đúng vậy".
Mấy bộ lạc sở hữu Diêm Thạch không thích bán Diêm Thạch cho bọn họ, bọn họ muốn trao đổi cũng không hề dễ dàng, đầu tiên phải tìm người của các bộ lạc khác hỗ trợ, nhưng nếu như người hỗ trợ bị phát hiện, bộ lạc bán Diêm Thạch sẽ tăng cao giá cả, khiến cho rất nhiều người không muốn giúp họ trao đổi, bọn họ chỉ còn cách ra giá cao hơn nữa, mới có thể tìm được mấy người nguyện ý mạo hiểm.
Tân Đạt chần chờ: "Cũng không biết bọn họ có bao nhiêu Diêm Thạch, nếu như họ có nhiều, biết đâu sau này chúng ta có thể đổi dài hạn.".
"Chắc họ phải có rất nhiều, nhìn vào sự hào phóng này là biết.".
Phi Vũ nhíu mày: "Trong tay họ tựa hồ có không ít thứ tốt.".
"Đúng vậy, mấy cái lều của họ cũng có thể tránh được mưa." Có lần La Y đến chơi với Viên Kiệt, trời đột nhiên đổ mưa, bởi vì mưa quá lớn, Lục Vinh dứt khoát giữ La Y lại qua đêm.
Phi Vũ híp mắt, La Y còn nhỏ, tuy rằng thân thể rất khoẻ mạnh, nhưng cũng đã bị bệnh mấy lần, nếu những cái lều kia thật sự tốt như vậy, không biết họ có thể dùng thứ gì để trao đổi với nó hay không.
"La Y nói, bên kia có một tiểu bảo bảo, thân thể hình như không được tốt lắm." Tân Đạt nói.
"Thằng nhóc La Y càng ngày càng kén chọn, trước đây nó luôn miệng bảo ta nướng thịt ăn rất ngon, bây giờ ta nướng thịt, nó thậm chí còn không thèm nhìn tới." Tạp Liệt buồn bực.
Tân Đạt: "Lão đại, La Y suốt ngày chạy qua phía bên kia...".
Phi Vũ cười cười: "Không sao đâu, ta đã nhắn nhủ Kyle, nhờ hắn chiếu cố thằng bé, hắn đã đáp ứng rồi.".
"Kyle thật là may mắn mà, hiện tại mỗi lần hắn ra ngoài săn mồi đều cõng theo một giống cái, sau chuyến săn trở về thì được ăn ngon mặc đẹp." Tạp Liệt tràn đầy ước ao.
Phi Vũ từng giao thủ với Kyle vài lần, lúc đó Kyle toát ra khí thế lạnh lùng, cả người âm u, hiện tại thì lại khác hẳn, nhưng là khác ở chỗ nào, hắn lại không thể nói ra được.
Tân Đạt nhìn Tạp Liệt: "Tạp Liệt, ngươi ước ao được như Kyle à?".
Tạp Liệt lúng túng cười cười: "La Y nói bên kia có rất nhiều đồ ăn ngon, bộ ngươi không hâm mộ điều đó sao?".
Tân Đạt: "...".
————————
Edt: Bánh trứng rán (mị đoán là cái này)


Gấp lại thì nó như vầy


Edit nửa đêm tự nhìn hình rồi tự thèm luôn (ToT)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.