Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 110



Phụ nữ trong nhà đều đi dọn dẹp nhà mới, Thước Nhạc cũng không muốn cắt ngang sự hưng phấn của họ, cơm tối do cậu tự làm, lại nói, cậu đã thật lâu không xuống bếp.

Đối với người Khúc Phàm lựa chọn, Thước Nhạc cũng biết. Trong những ngày huấn luyện, mấy người hắn chú ý kia, Thước Nhạc cũng biết đến, biết sức ăn của họ lớn, Thước Nhạc làm thêm nhiều thức ăn, đồ ăn trong nhà cũng đủ để cậu làm.

Khi sắp nấu xong thì nghe thấy thanh âm mấy đứa nhỏ, Thước Nhạc vừa đi ra ngoài đã thấy bọn nhỏ đều đã về, « Ba ba », « Ba Ba », « Ba » « Chú Thước », « Chú Thước », cả đám nhỏ trong nhà, tính thêm tiểu Hổ nữa là năm nhóc quỷ đã cùng nhau trở lại. Thước Nhạc hôn mỗi đứa một cái, « Rồi, cất đồ đạc, rửa tay thay quần áo. Đợi chút liền ăn cơm, lão ba các con đâu. Hôm nay sao lại về từ cửa chính. »

« Lão ba vẫn ở phía sau kìa, về cùng mấy chú. » Tiếu Tiếu nghe thấy, nói.

Một lúc sau, Khúc Phàm mang theo bốn người tiến vào, Mục Thanh đã quen, ba người còn lại đều thuộc bộ đội đặc chủng, một là Trương Hi đột phá nhanh nhất, hắn cũng là người thức tỉnh dị năng duy nhất trong số ba người, hai người khác, một là Vương Hiển, một là Cao Sảng. Thước Nhạc đều biết rõ về ba người này, Khúc Phàm từng nói qua với cậu, Thước Nhạc cũng từng cẩn thận quan sát. Tính cách Trương Hi đơn giản, giống như võ si, trong lòng ngoài việc huấn luyện không còn gì khác, cũng chính bởi vậy mà trở thành người đột phá sớm nhất trong đội. Vương Hiển là nhà binh, không thích nói chuyện, nhưng thận trọng, hắn là loại người mà bị kẹt lúc bom hẹn giờ chỉ còn vài giây cũng sẽ không đổi vẻ mặt, tố chất tâm lý rất tốt, làm việc khiến người khác yên tâm. Cao Sảng là người thông minh nhất trong ba người, bề ngoài nhìn có vẻ gần gũi sảng khoái nhưng lại rất có chủ ý, nhưng quan sát một thời gian nhận thấy lòng hắn rất chính trực, thân thể người này không phải loại có tố chất tốt nhất, nhưng lại được Khúc Phàm coi trọng nhất, cũng đặt kỳ vọng cao nhất. Trong cảm nhận của Khúc Phàm, Cao Sảng là loại người có thể bao quát tất cả, thích hợp làm chưởng môn. Khúc Phàm ôm hy vọng rất cao với hắn, Trương Hi có thể làm cao thủ trong gia tộc, Vương Hiển là người bảo vệ ổn thỏa nhất, Cao Sảng mới là người có thể cam đoan gia tộc không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài, cho dù đặt hắn ở nơi nào cũng có thể thành thạo.

Ba người này có thể nói là người được Khúc Phàm chọn lựa kỹ càng, có thể nói trong số hơn hai trăm người hắn huấn luyện, ba người này là lựa chọn thích hợp nhất.

« Các cậu đến rồi. » Thước Nhạc cười chào đón.

« Chào huấn luyện Thước. » Bốn người nhìn Thước Nhạc nói. Bọn họ vào căn cứ, Mục Thanh và Trương Hi thức tỉnh dị năng, tiến vào Cục Đặc vụ huấn luyện, học tập, rất nhiều chuyện cần phải học, cũng cần kiểm soát được năng lực của chính mình. Vương Hiển và Cao Sảng không thức tỉnh dị năng nhưng cũng được Cục Đặc vụ giữ lại, trải qua một thời gian huấn luyện chức nghiệp, giờ đã trở thành nhân viên lo chuyện bên ngoài của Cục Đặc vụ, thời gian này cũng có thực hiện nhiệm vụ vài lần. Hôm nay được Khúc Phàm gọi về còn có chút ngạc nhiên, trong số họ cũng chỉ có Cao Sảng hiểu được đôi chút.

Thước Nhạc nghe vậy lập tức cười nói, « Đừng, đừng gọi tôi huấn luyện viên. Gọi tôi bác sĩ Thước còn tốt hơn ấy, mau vào phòng đi nào. »

Lúc này, cậu dẫn mấy người đến thẳng tam gian thính phía sau.

Thước Nhạc nhân lúc nói chuyện quan sát mấy người, Mục Thanh vì đã từng tới nên không có biểu hiện gì mấy, ba người khác lần đầu tới đây, từ lúc vào tiến viện rồi vào tam gian thính, nhìn thấy việc bài trí trong đại sảnh, biểu tình cũng không thay đổi quá lớn, Trương Hi đối với những thứ xung quanh nhìn như không thấy, giống như dù cho là gì cũng không thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn, Vương Hiển nhìn qua không có dao động gì mấy nhưng Thước Nhạc cảm nhận được hắn đang quan sát, nhưng lực chú ý của hắn hẳn là đặt ở kết cấu của phòng ốc, cùng với lối đi lại, là một người cẩn thận. Cao Sảng lại quan sát nhiều hơn, tuy rằng vẻ mặt nhu hòa nhưng cũng quan sát xung quanh rất cẩn thận, Thước Nhạc cảm giác trong thời gian ngăn, hắn đã đánh giá hết một lượt đồ đạc trong phòng. Thậm chí trong đầu phân tích những thứ này cũng phát hiện ra một vài chuyện.

Dù thế nào, Thước Nhạc cũng rất vừa lòng ba người này, ít nhất, hiện tại xem ra họ không quá coi trọng vật chất, cũng không phải người ngoài có thể dễ dàng mua chuộc.

« Ngồi đi, không cần khách khí như vậy, cứ coi như nhà mình vậy. » Khúc Phàm nói với bốn người.

« Các cậu nói chuyện, tôi đi xem chuẩn bị cơm tối. » Thước Nhạc lưu lại không gian cho mấy người Khúc Phàm, mình đi ra ngoài.

Đi vào bếp, thím Ngô và thím Lâm đã đến, nhìn thấy cậu thì qua hỏi, « Tối nay có khách sao ? » Các thím cũng thấy chú Lâm mổ gà nhưng không nghĩ gì, giờ thấy thức ăn trên bàn chia làm hai phần mới hỏi.

« Dạ, Khúc Phàm dẫn vài người về, cháu cũng làm xong hết rồi, các thím giúp cháu bưng qua đi ạ. Các thím cũng chuẩn bị ăn cơm thôi ạ, Gia Gia, cháu tới đúng lúc lắm, đi xem ba cháu với chú Phí, bảo họ chuẩn bị qua ăn cơm, còn hỏi xem Katie có ăn ở nhà mình không? »

Gia Gia nghe xong liền ra ngoài, mấy đứa nhỏ đều dọn dẹp sạch sẽ mới tới, Quả Quả thấy họ bê thức ăn cũng tới giúp.

Thức ăn được đưa vào trong thực hạp, Thước Nhạc cùng thím Ngô, thím Lâm bưng thức ăn qua kia.

Nghĩ đến thói quen của họ, Thước Nhạc không làm quá tinh xảo, lượng ăn cũng lớn, trở lại phòng bếp lấy thêm rượu, thấy mọi người đều đến, nhưng không thấy anh cả và Phí Dương, hỏi Gia Gia, « Ba cháu với chú Phí đâu?»

Gia Gia đang dọn bát đũa ra bàn, « Ba cháu nói hai người họ mệt, chưa ăn đâu ạ, dì Katie đã về rồi. »

Thước Nhạc cũng không nghĩ nhiều, cầm chút rượu đi về phía sau.

Khúc Phàm với Thước Nhạc tiếp khách, ba người cũng không khách khí, lúc ăn cơm cũng chưa nói gì, chỉ đơn giản ăn cơm thôi. Tay nghề Thước Nhạc rất tốt, hơn nữa rau dưa còn được trồng trong không gian khiến mọi người gia tăng cảm giác thèm ăn, một bàn thức ăn không thừa lại bao nhiêu. Thước Nhạc mang rượu đến Khúc Phàm cũng không uống, lát nữa ăn cơm xong còn có chuyện cần nói, rượu cũng không nên uống.

Sau khi ăn xong, mấy người ngồi ở chính sảnh tam gian thính, Khúc Phàm ngồi ở chủ vị, bốn người ngồi chia ra ngồi hai bên, Thước Nhạc không ngồi gần, ngồi ở nơi cách xa Khúc Phàm nhất, trên tháp quý phi ngũ bình phía đối diện. Tam Gian thính này sâu vào hai gian, diện tích rất lớn, bởi vì người trong nhà nhiều nên Tam Gian thính này cũng được mọi người sử dụng nhiều hơn, bức bình phong mẫu đơn mà thím Ngô mới thêu đặt ở cửa vào, bên trên tấm bình phong là mười bảy chiếc ghế ngai vàng thêu hoa* bằng gỗ hoàng hoa lê, đây là thứ được Thước Nhạc điêu khắc thành, so với bức trước đó xinh đẹp hơn chút, thiếu chút trầm trọng, hơn điểm tinh xảo, phía sau tấm bình phong mẫu đơn chính là tháp quý phi mà Thước Nhạc đang nằm, trước tháp quý phi còn có một chiếc bàn cổ với sáu cái ghế tú đôn**.

*ngai vàng thêu hoa : nguyên gốc  花卉宝座  k rõ tên của nó, dịch bừa nha, như vầy

**ghế tú đôn : là ghế cặp với kiểu bàn cỗ, như đã nói trước đó, bằng gỗ thì như vầy,

Còn có loại bằng sứ như vầy :

Nói thật, người nhà họ đã quen sống ở đây, dù xảy ra chuyện gì, bình thường cha mẹ cũng đến gian phía sườn Đông chơi mạt chược, đám nhỏ thích ngồi ở cổ bàn ăn vặt, nói chuyện phiếm. Mấy chiếc ngai vàng cổ hương cổ sắc này đều rất rộng, trải đệm mềm, dựa vào cũng rất thoải mái.

Nhưng bốn người kia cùng Khúc Phàm ngồi đó lại có loại cảm giác trang nghiêm, quá nghiêm túc.

« Tình huống của bốn người các cậu thông qua việc tập huấn trước đó, tôi cũng đã hiểu được tư chất của các cậu, cảm thấy phù hợp với lý tưởng của tôi, hôm nay tôi muốn hỏi các cậu có muốn gia nhập vào với chúng tôi. »

Thước Nhạc ở đó nghe mà không nhịn được vui mừng, Khúc Phàm tối qua còn nói trước đây đều là đồ đệ đến xin bái sư, hiện tại một sư phụ không chút danh tiếng như hắn còn phải tự đi tìm đồ đệ, thấy hắn nói những lời này cũng không được tự nhiên.

Bốn người nghe vậy mắt đều sáng lên, mắt Mục Thanh hơi lóe do dự, liếc liếc mắt nhìn Thước Nhạc đang nằm nghiêng, Trương Hi mang vẻ mặt kích động, nóng lòng muốn thử, Vương Hiển trầm ổn nhất, vẫn vững vàng như trước, Cao Sảng lại không chút bất ngờ, nhưng dường như vẫn muốn hỏi gì đó, nhưng vẫn ngừng lại.

Khúc Phàm nhìn bốn người, « Bốn người các cậu có câu hỏi gì giờ có thể nói, tôi cũng không cần các cậu lập tức trả lời, hôm nay các cậu cứ ở lại nhà tôi, ngày mai cho tôi câu trả lời. »

Nghe Khúc Phàm nói xong, Mục Thanh đứng nói, nói với Khúc Phàm, « Huấn luyện Khúc, tôi muốn bái huấn luyện Thước làm thầy. » Tuy rằng Thước Nhạc là anh họ cậu, nhưng từ khi cậu ta vào Cục Đặc vụ cũng không nói ra quan hệ này, giờ cậu cũng không thể nói thẳng tên hay gọi anh họ, chỉ có thể gọi huấn luyện Thước.

Khúc Phàm nhíu mày, hơi bất ngờ, nhìn Mục Thanh, sau đó lại rời mắt về phía Thước Nhạc, Thước Nhạc xoa xoa đầu, « Mục Thanh, cậu theo tôi. » Đứng lên, nhìn thoáng qua Mục Thanh đi về nhĩ phòng phía tây.

Ngồi trên kháng, nhìn Mục Thanh đi vào, chỉ chỉ ghế tú đôn bên cạnh để cậu ta ngồi xuống, « Mục Thanh, em nói đi, vì sao lại muốn bái anh làm thầy? Việc anh giúp em lúc trước đâu thể tính như vậy. Hơn nữa, em nên biết, trình độ của Khúc Phàm cao hơn anh nhiều lắm. »

Hai tay Mục Thanh đặt trên đùi, hơi khẩn trương, « Em muốn cùng anh học cách sống, em rất thích nuôi cây dưỡng cỏ, em cũng không hứng thú gì với chính trị. Anh em từng nói qua rất nhiều chuyện về anh, so với sức mạnh, em càng thích học những thứ khác từ anh. » Cậu ta càng hâm mộ loại khí chất phong khinh vân đạm này của Thước Nhạc.

Thước Nhạc cũng có chút hiểu lý do Mục Thanh lại thức tỉnh dị năng hệ thực vật, ngoài việc bản thân có thiên phú về dị năng hệ thực vật ra, Mục Thanh có lẽ còn rất thích tự nhiên.

« Được rồi, tối nay về suy ngẫm lại thật kỹ, nói thật, đối với em, cả anh và Khúc Phàm đều đã có sắp xếp, dù cho em không bái anh làm thầy thì những điều nên dạy anh vẫn không tàng tư, nhưng nếu em bái anh làm thầy sẽ không giống vậy nữa, chúng ta có danh sư đồ, yêu cầu của anh với em cũng sẽ khác, về ngẫm lại đi. »

Mục Thanh coi như người đơn thuần trong Tề gia, dựa vào hiểu biết của cậu với Mục Thanh thì hẳn là đứa trẻ ngoan nhất Tề gia, còn có sự bền bỉ, đã nhận định sẽ kiên trì đến cùng. Cậu với Khúc Phàm đều thích, cũng nói qua dù không nhận cậu ta làm đồ đệ cũng sẽ dạy những thứ cần thiết cho cậu ta, hiện tại cậu ta đã có ý, cũng chẳng có chuyện gì lớn.

Đưa mấy người đến ở Đông viên, Khúc Phàm và Thước Nhạc quay lại hậu viện, « Cao Sảng kia có cần khảo sát chút không ? Em thấy có chút tinh ranh. »

Khúc Phàm cởi quần áo, « Cao Sảng khôn khéo cũng không sao, cậu ta đối nhân xử thế vẫn rất bao che khuyết điểm, nhân phẩm cũng rất được, là người thích hợp. Chỉ là tu vi của cậu ta sau này sợ rằng sẽ kém hơn Trương Hi với Vương Hiển. Dựa vào tư chất của đám nhỏ nhà chúng ta sẽ siêu việt hơn họ, hậu nhân của chúng ta cũng sẽ không kém, nếu giao cho cậu ta quản lý sợ không ổn. Cũng chỉ lo chuyện này. »

Thước Nhạc bật cười, « Anh nghĩ xa quá đó, còn hậu nhân, em lại không nghĩ như vậy, nếu anh đã tin tưởng cậu ta vậy nhận đi, về sau lại chỉ điểm thêm chút. » Thước Nhạc dừng một chút, lại nói tiếp: « Đừng nói mấy người họ, bên anh cả cũng nên nói. Em vẫn luôn chờ anh xuất quan đó, em còn chuẩn bị quà cho anh ấy với Phí Dương rồi. »

« Quà gì ? »

« Không nói cho anh biết, ha ha cũng là thứ em vô tình phát hiện ra thôi. »

Khúc Phàm vươn tay nhéo nhéo eo Thước Nhạc, « Còn bí mật với cả anh nữa. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.