Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 126



Đoàn người ra khỏi rừng, vì không để người khác chú ý, hành lý của họ cũng không đặt vào không gian nữa, Khúc Phàm cũng không cho Thước Nhạc cầm, tự mình vác cả đống hành lý lớn trên lưng, ngược lại khiến mấy người chú ý.

Tối hôm sau, họ đi tới trấn Xuân Thiên, nghỉ ngơi tại nơi này một đêm. Sáng hôm sau thức dậy, Tống Vinh Phi mang theo vài người lái xe đi về Tống gia.

Từ xe mà đám người này đi thì có thể nhận ra gia đình của họ cũng không phải gia đình bình thường, xe kia cũng không ít hơn năm mươi vạn.

Vị trí của sơn thành Tống gia là ở thị trấn Ngọc Lâm cùng khu tự trị trong khu phố Quế Lâm. Khúc Phàm tuy biết vậy nhưng cũng chưa từng tới. Thực tế lịch sử của Tống gia có thể truy ngược về trước thời Đường, bọn họ vẫn luôn sinh sống tại vùng Lĩnh Nam, chỗ sơn thành này cũng được xây dựng vào cuối thời Minh, cũng vì né tránh quân Thanh mà thành lập, cho nên có chút xa. Nơi này vì thế mà có chút hương vị thế ngoại đào viên.

Lái xe từ thị trấn Ngọc Lâm ra ngoài, đường không chút thông thuận, cũng may mà xe của mọi người cũng khá tốt, không bị tắt máy giữa đường. Dọc đường đều là cây cối rừng rậm, cũng có một vài thôn xóm nhưng đều rất nhỏ. Đi thêm chút nữa rời khỏi đoạn đường nhỏ mấp mô, phía trước xe lại là một con đường lầy lội, con đường này cũng khá tốt, có vẻ cũng được làm rất nhiều năm.

Đi vào con đường lầy lội có vẻ khá hơn, nhưng con đường này cũng rất dài, cứ lên lên xuống xuống cũng đã tốn hơn bốn mươi phút họ mới chân chính đi tới sơn thành Tống gia. Đi đến cuối đường, bọn họ thấy hai bên đường là mênh mông ruộng lúa, mấy ngọn núi phụ cận cũng là ruộng bậc thang. Khi một tòa thành cổ với bức tường màu trắng xuất hiện trước mắt mọi người, khung cảnh kia thật sự quá xinh đẹp.

“Nơi này chính là sơn thành Tống gia, anh cũng từng xem qua tư liệu, nhưng mà hình ảnh thật còn đẹp hơn rất nhiều.” Khúc Phàm nhìn cảnh sắc phía trước nói với Thước Nhạc.

Thước Nhạc nhìn thấy cũng rất thích, “Nơi này thật xinh đẹp. Vì sao không có người biết tới một nơi như vậy.”

Khúc Phàm cười khẽ lắc đầu, “Nói là sơn thành, nhưng nơi này càng gần với khái niệm thôn trang. Nơi này đều là người Tống gia, bọn họ đến giờ vẫn theo chế độ dòng họ, người Tống gia cũng ra bên ngoài nhiều, không thiếu những người có địa vị cao, tất nhiên sẽ không để người tùy tiện đưa tin tức gì. Hơn nữa, Cục Đặc vụ cũng có giao ước với họ, cũng sẽ không hy vọng bọn họ xuất hiện trước mặt người khác. Những nơi như vậy còn có rất nhiều, bọn họ đều có biện pháp tự che dấu bản thân.”

Xe từ từ đi vào trong thôn, nhìn thấy có người đến, những người đang làm việc dưới ruộng đều chăm chú nhìn lên. Thước Nhạc có thể cảm nhận được khí trong người bọn họ.

“Người Tống gia đã luyện công từ nhỏ, cho nên trong thôn này, tùy tiện vớ một người cũng chính là cao thủ.”

Đi vào quảng trường ở cổng thôn, liền thấy Tống Vinh Phi dừng xe ở phía trước, bọn họ cũng dừng lại phía sau, thấy Tống Vinh Phi chào hỏi mọi người, “Bọn họ đều có quan hệ họ hàng sao?”

Khúc Phàm khẽ lắc đầu, “Tuy rằng nói trong thôn đều là người Tống gia, nhưng gia phả của họ kéo dài từ thời Đường đến, đến cuối thời Minh nơi này chỉ có hai nhánh, phát triển đến giờ cũng thành mười bốn chi, tính ra thì cũng rất xa rồi. Tuy nhiên vì Tống gia quản lý theo dòng họ, từ khi trẻ con sinh ra thì đều ở cùng một nơi học vỡ lòng, quan hệ cũng rất tốt.”

Thước Nhạc cảm giác đầu đang phình ra, quan hệ nơi này sao mà rắc rối thế.

Hai người xuống xe, Vàng đứng trên vai Thước Nhạc. Sáng nay, Thước Nhạc thức dậy đã đưa Vàng vào không gian tắm cho nó một cái, Vàng tắm xong thoạt nhìn càng thêm ánh vàng rực rỡ. Nếu không phải vẻ ngoài của nó không giống khỉ lông vàng chút nào thì sợ rằng đã nhận lầm. Thằng nhóc hiện đang rất hưng phấn.

Khúc Phàm đã thấy khu rừng phía sau thôn trang có một chút kiến trúc, nơi đó hẳn chính là nơi mà lão tổ tông Tống gia ở, “Lát nữa chúng ta gọi điện cho Hiên Hàm, nếu đã đến, cũng không thể không báo.”

Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Anh gọi luôn đi.”

Hai người họ đã tới đây cũng miễn để Tống Hiên Hàm đi đón, nhưng nếu đã đến mà không báo thì có chút thất lễ.

Lấy điện thoại ra, Khúc Phàm bấm gọi, vừa reo hai tiếng đã có người nhận máy, “Khúc Phàm?”

“Là tôi.”

“Ha ha… cậu cũng thật bận rộn đó, xuất quan lúc nào mà không gọi cho tôi vậy.”

“Mấy ngày vừa qua bận chuyện trong cục, không phải vừa rảnh là tôi lập tức đến nhà cậu hay sao.”

“Sao đã đến đây rồi.”

“Ha ha, tôi với Thước Nhạc dạo một vòng quanh núi, vừa lúc gặp Tống Vinh Phi, nó là cháu cậu đi, tôi theo họ đến rồi. Vừa mới bước vào cổng thôn.”

“Thật sao!” Tống Hiên Hàm kinh ngạc, vui vẻ nói, “Hai cậu đừng đi đâu cả, tôi lập tức qua đó.” Tống Hiên Hàm vừa nghe thấy Khúc Phàm và Thước Nhạc đã đến, vô cùng hưng phấn, gác máy, chạy đến chỗ ông nội nói lại một lượt, “Ông, giờ cháu đi xuống đón họ lên.”

Tống Bỉnh Văn hơi nhíu mày, “Hoan nghênh khách quý, tự ông đi.”

Tống Hiên Hàm hơi khó hiểu, “Ông không cần long trọng vậy đâu.”

Tống Bỉnh Văn trừng mắt nhìn hắn, “Cháu biết gì chứ, cứ làm theo lời ta đi.” Nói xong, đứng dậy đi vào phòng của phụ thân mình, “Cha, Khúc Phàm và Thước Nhạc mà người vẫn luôn muốn gặp đã tới rồi.”

Trong phòng rất yên lặng, hồi lâu mới nghe được tiếng vang lên, “Mở trung môn, chuyện mời người con tự đi.”

Tống Bỉnh Văn lộ ra vẻ quả nhiên thế, “Dạ, con sẽ sắp xếp.”

Toong —toong—toong—tiếng chuông đón khách vang lên, là tiếng chuông dùng đã tiếp đón khách nhân tôn quý nhất. Người trong toàn bộ sơn thành ngây người, chuông này đã rất nhiều năm không gõ lên rồi, huống chi chuông Cửu Hạ này trước đó cũng chỉ biết tới chứ chưa từng nghe qua, người trong toàn thôn trong nhất thời đã đi từ trong ra hết.

Tống Vinh Phi và Tống Dung Dung cũng ngây người. Khi còn nhỏ, họ cũng từng nghe người lớn nói qua, nếu đón khách mà gõ chuông Cửu Hạ vậy chứng tỏ có khách quý đến, nhưng hiện tại cũng đâu có thấy bất kỳ người khách nào, chỉ có vài chiếc xe của họ tiến vào, phải chăng người trong nhà tính sai rồi.

Đang nghĩ, đã thấy thái gia gia nhà mình cùng gia gia, đại gia gia, tam gia gia, ngũ gia gia, bát gia gia cùng tiểu thúc đi ra nghênh đón. Dựa theo quy củ, các nam nhân lục tục đi theo sau.

Khúc Phàm và Thước Nhạc nhìn khí thế của họ, có hơi dở khóc dở cười, này có phải quá long trọng rồi không, cũng không biết rốt cuộc Tống gia có ý gì.

Trong lúc đó, Tống Bỉnh Văn mặc bộ trường bào màu xanh đen, mang theo mấy đứa con của mình đi tới. Ông năm nay cũng đã sắp một trăm hai mươi tuổi, mái tóc đã sớm bạc hoa râm, nhìn rất khỏe mạnh, là một cao thủ tiên thiên. Phía sau ông là mấy người lớn già cả, cũng là cao thủ tiên thiên, hơn nữa còn có cả Tống Hiên Hàm, Tống gia quả thật là ngọa hổ tàng lòng, xem ra tư liệu của Cục Đặc vụ vẫn chưa đủ tường tận, ít nhất, cao thủ tiên thiên của Tống gia cũng rất nhiều.

Thấy họ tiến đến, Thước Nhạc đặt Vàng xuống mặt đất. Thằng nhóc có vẻ cũng cảm nhận được, vững vàng đứng sau hai người. Sáng nay vì đã sớm nghĩ đến trường hợp như vậy, hai người đã thay đổi quần áo thành y phục trang trọng chính thức.

Hai người sửa sang lại quần áo, nghênh đón, đi về phía trước một chút rồi dừng lại.

Tống Bỉnh Văn nâng tay lên hành lễ trước, “Không tiếp đón từ xa, hoan nghênh hai vị đã đến Tống gia.”

Khúc Phàm nâng tay, “Tộc trưởng khách khí, hai người chúng ta mạo muội tiến vào, làm phiền.” Hắn từng đọc tư liệu về Tống gia ở Cục Đặc vụ, cũng biết Tống Bỉnh Văn là ai.

Hai người này nói chuyện văn vẻ nho nhã như vậy làm Thước Nhạc ê cả răng.

“Mời hai vị.” Tống Bỉnh Văn vươn tay, đón hai người về phía núi.

Thấy hai người Khúc Phàm được nhóm trưởng bối đón lên núi, mấy người Tống Vinh Phi đều ngạc nhiên há hốc. Hai người này là ai vậy.

Hai người đi song song với Tống Bỉnh Văn, một đám người đi theo phía sau, tuy nói là nhi tử của Tống Bỉnh Khiêm nhưng thực tế đều đã là lão nhân tám chín mươi tuổi, chẳng qua bởi vì luyện võ mà đều rất có tinh thần.

Lên núi, bọn họ tiến vào khu vực trung tâm của Tống gia, nơi này là nơi mà lịch đại cao thủ tiên thiên Tống gia tu luyện, cổ hương cổ sắc mang theo đặc điểm của kiến trúc Lĩnh Nam, thoạt nhìn đã rất lâu đời.

Vào đại sảnh, hai người liền thấy một lão nhân ngồi ở chính đường, lão nhân thoạt nhìn còn trẻ hơn Tống Bỉnh Văn một chút.

Nhìn thấy vị lão nhân kia, tất cả mọi người trong Tống gia đều sửng sốt, tựa hồ không ngờ rằng lão tổ tông lại xuất hiện.

Khúc Phàm nhíu hai mắt, “Kỳ Trúc Cơ.” Thế mà đã vào kỳ Trúc Cơ. Hệ thống tu hành cổ võ khác với tu chân, có thể đạt tới Trúc Cơ trong giới cổ võ là chuyện vô cùng khó khăn.

Tống Lâm Kì nghe thấy thanh âm họ tiến vào lại phát hiện mình không cách nào cảm ứng được hai vị khách nhân, mở to mắt nhìn thấy mặt Khúc Phàm và Thước Nhạc thì lại càng thêm kích động. Ông hoàn toàn không thể nhìn ra thực lực của hai người, hơn nữa hai người này tạo cho ông cảm giác gần như tự nhiên vậy.

“Tâm động?” Tống Lâm Kì thử hỏi một câu.

Khúc Phàm khẽ chớp mắt, hồi lâu mới lắc đầu, “Nguyên anh hậu kỳ.”

Khi lời này thốt ra, Tống Lâm Kì tựa như bị điện giật, hai tay run rẩy, cảm giác như điều mà mình chờ đợi bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng đến, khẽ phất tay để nhóm tiểu bối đi xuống.

Đợi đến khi cửa được đóng lại, Tống Lâm Kì đột nhiên quỳ xuống đất, “Vãn bối nhiều năm trước kể từ khi đạt tới kỳ Trúc Cơ thì liền không cách nào tiến thêm nữa, xin tiên sinh thu ta làm đồ đệ, chỉ điểm phương pháp tu hành.”

Khụ khụ –Thước Nhạc đột nhiên không nhịn được ho lên, thật quá cẩu huyết rồi.

Khúc Phàm nhanh chóng né sang bên cạnh, vươn tay đỡ Tống Lâm Kì lên, “Xin mau đứng dậy.” Hắn cũng hiểu việc này quá đột ngột rồi.

Bọn họ lại không biết Tống Lâm Kì đã chờ đợi bao lâu, năm nay ông đã một trăm bốn mươi lăm tuổi, ông sinh ra ở cuối thời Thanh, là trưởng tử trưởng tôn của Tống gia, địa vị trong gia tộc cũng không giống. Bản thân ông có thiên phú rất cao, ở tuổi ba mươi đã tiến vào kỳ Thiên Tiên, khi đó đã là chuyện trước nay chưa từng có trong gia tộc, ngay cả Tống Hiên Hàm cũng đạt tới Tiên Thiên ở tuổi ba mươi ba.

Sau khi Tống Lâm Kì bước vào Tiên Thiên, không ngừng tìm kiếm cách để đạt tới giai cao hơn, chỉ là những tàng thư trong gia tộc cũng không nói rõ ràng, ông muốn tu hành thì phải tự lần mò. Thời đó đất nước lâm vào thời kỳ nguy nan, Tống gia cũng không thể không đếm xỉa đến, rất nhiều người đều rời khỏi Sơn thành tòng quân, Tống Lâm Kì võ nghệ cao cường cùng một đám cổ võ giả tạo thành một đội ngũ, chuyên dùng để chống lại những cường giả ngoại lai. Sau đó, trong một lần chiến đấu, hắn bị thương được một đạo trưởng cứu, lúc đó ông lần đầu tiên biết đến tu chân, hiểu được tu chân, có điều đạo trưởng kia cũng chỉ có chút hiểu biết sơ qua về tu hành, cũng không thể chỉ dẫn nhiều cho ông.

Cũng bởi vì lần bị thương đó mà ông đến tận bảy mươi tuổi mới khôi phục được công lực trước đó. Sau ông lại đi khắp nước tìm kiếm, tuy cũng tìm được rất nhiều người tu chân nhưng cũng không có ai đồng ý chỉ dẫn cho ông, dù sao hiện tại tài nguyên tu chân khan hiếm, người đồng ý thu nhận đồ đệ cũng dường như không có. Huống chi, tu vi của họ cũng không phải quá cao, cường giả mạnh nhất mà ông từng gặp qua cũng chỉ là kỳ Dung Hợp. Đây cũng là lý do vì sao khi ông phát hiện bản thân không nhìn thấu được Thước Nhạc và Khúc Phàm lại hỏi bọn họ có phải kỳ Tâm Động hay không? Thật sự thì ông cũng từng gặp qua người kỳ Dung Hợp, đối với đặc tính của kỳ Dung Hợp cũng có chút hiểu biết.

Ông lúc này tuy rằng là kỳ Trúc Cơ, nhưng đối với ông mà nói đã là cực hạn rồi, cho dù đã tích lũy nhiều năm qua, muốn tiến thêm một bước cũng là khó càng thêm khó. Hơn nữa, ông giờ đã một trăm bốn mươi tuổi, nhiều năm trước bị thương đó vẫn còn ảnh hưởng đến ông, hai năm nay, ông cũng đã có chút hiểu biết về thân thể của mình. Trải qua đại nạn, cả đời ông vẫn theo đuổi thiên đạo, cũng chính vì chấp nhất này ông mới có thể đạt tới độ cao như vậy. Ông thật sự không muốn từ bỏ, nhưng thực tế ông dù muốn cũng không thể rời khỏi Sơn thành này, ít nhất trên núi còn lưu lại chút linh khí để ông tiếp tục, nhưng nếu ra bên ngoài lại không được nữa.

Nghe được tôn tử mà mình coi trọng nói đến chuyện Khúc Phàm và Thước Nhạc, ông đã đặc biệt chú ý hai người kia. Ông vẫn luôn ôm một chút hy vọng, chỉ không ngờ hai người này lại mang đến cho ông kinh hỉ lớn đến như vậy, kỳ Nguyên Anh—không thể nói, hiện tại đã không có người tu chân nào đạt tới kỳ Nguyên Anh. Tuy nhiên, ông tin tưởng số lượng này không vượt quá con số mười. Việc để ông gặp được này không biết phải nói may mắn đến nhường nào, đây có thể là cơ hội cuối cùng của ông.

Thước Nhạc và Khúc Phàm là những kẻ may mắn như vậy sẽ không thể nào hiểu được sự gian khổ của người cầu đạo. Tuy nhiên nhìn một lão nhân hơn một trăm bốn mươi tuổi quỳ gối trước mặt mình, lời cự tuyệt quả thật là khó mà nói ra, thế nhưng, chuyện thu đồ đệ này quả khó mà nói được.

Khúc Phàm chỉ có thể nâng Tống Lâm Kì lên trước, “Chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.” Thật sự là Tống gia quá phức tạp, nếu nhận Tống Lâm Kì làm đồ đệ thì chuyện sau này cũng khó mà nói được.

Tống Lâm Kì tuy rằng vô cùng hy vọng bái sư, nhưng ông cũng không dám cưỡng cầu, sợ chọc giận hai người. Tuy nhiên họ vẫn chưa nói lời từ chối, chuyện này vẫn có thể xoay chuyển.

Đối với Tống Lâm Kì, Khúc Phàm tuy không muốn nhận đồ đệ để thêm phiền, nhưng cũng biết người này không dễ dàng, võ tu có thể nói rằng khó khăn hơn so với người tu chân, nhưng nhìn kỹ, cơ thể ông cũng đã đạt tới cực hạn rồi; nếu không có hai người giúp thì ông chỉ còn một năm mà thôi. Sau một năm sẽ bị hồn phi phách tán, không lưu lại thứ gì thậm chí sẽ hóa thành hư vô, đây là mặt tối của người tu chân.

Việc này còn cần suy nghĩ thêm một chút nữa, trước đó bọn họ cũng có tâm lý muốn kết minh, dù sao người Kim Liên môn cũng quá ít, phải tìm kiếm vài minh hữu mới có thể càng an toàn. Hiện tại thấy thái độ của Tống Lâm Kì, có lẽ bọn họ có thể thay đổi đối sách một chút, tuy nhiên còn cần quan sát Tống Lâm Kì thêm chút nữa.

Tống Lâm Kì tuy rằng không bái sư thành công, nhưng ông thấy thái độ của bọn hắn không quá mức kiên quyết, chuyện này vẫn còn có thể thay đổi, tất nhiên sẽ chiêu đãi hai người thật tốt.

Đúng lúc đến giờ ăn cơm chiều, “Hai vị tiên sinh nếu đã đến Sơn thành vậy thì thưởng thức chút đặc sản của chúng ta đi.”

Có Tống Lâm Kì tỏ thái độ, toàn bộ Tống gia đối xử với hai người đều cung kính dị thường khiến cho hai người vô cùng xấu hổ. Dù sao cũng đều là lão nhân, đừng thấy họ bước trước trên đường tu hành nhưng tuổi của họ vẫn còn rất trẻ, lại không thể phân biệt rõ ràng với đám người này.

Tống Lâm Kì là người sinh ra cuối thời Thanh, về mặt tư tưởng cũng có chút cổ hủ, nếu đã muốn bái sư thì tất nhiên sẽ cung kính, không dám có gì quá phận. Khúc Phàm và Thước Nhạc đối với ông mà nói chính là chiếc phao cuối cùng, phải nhanh chóng bắt lấy mới được. Tống Bỉnh Văn cũng được coi như người thuộc thế hệ trước, ông vừa nhìn biểu hiện của hai người thì cũng hiểu được điểm mấu chốt, cho nên khi chuẩn bị phòng nghỉ cho Khúc Phàm và Thước Nhạc, ông đã đến phòng phụ thân mình, nói với ông rằng, người trẻ tuổi thì nên dùng cách chiêu đãi đối với người trẻ tuổi.

Khúc Phàm và Thước Nhạc tiến vào phòng khách chuẩn bị cho khách, có chút dở khóc dở cười, cảm giác việc hôm nay thật là khiến hai người không kịp trở tay.

“Không ngờ rằng Tống gia lại có nhiều cao thủ tiên thiên như vậy, tư liệu của Cục Đặc vụ cũng không đầy đủ.”

Thước Nhạc nghĩ nghĩ nói, “Em nhớ Cục Đặc vụ cũng có mấy người tu chân được người khác cung phụng, như vậy vì sao Tống Lâm Kì lại không theo họ học tập. Bằng vào tình huống của Tống gia, bọn họ sẽ không cự tuyệt mới đúng.”

Khúc Phàm ngả lên trên giường, “Nào có dễ dàng như vậy chứ, dựa vào việc Tống Lâm Kì đạt tới kì Tiên Thiên vào năm ba mươi tuổi thì nhiều năm qua như vậy nhất định cũng tìm được rất nhiều người tu chân, nhưng đủ loại dấu hiệu cho thấy ông ấy cũng không có được công pháp tu luyện. Thực tế, trong số những người tu chân anh gặp qua thì là dòng dõi thư hương bảo thủ nhất, hơn nữa thực lực của họ cũng không mạnh như vậy. Trên thực tế, khi anh mới bắt đầu tu thần thì họ đã không thể cảm nhận được cảnh giới của anh rồi, có thể thấy năng lực của họ cũng không mạnh cho lắm. Lại nói, Tống Lâm Kì là võ tu, ở cùng cảnh giới, năng lực của võ tu lại càng vượt trên người khác, nói vậy, khi ông ấy còn trẻ thì hẳn cũng chướng mắt những người tu chân này đi.”

“Vậy anh nói chúng ta nên xử lý chuyện Tống gia thế nào đây?”

Khúc Phàm véo véo Vàng đang ngồi cạnh đó, thằng nhóc mở đôi mắt lưu ly, trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người về bên Thước Nhạc, nở nụ cười, “Tống Lâm Kì kia, hay giúp đỡ chút, ông ấy thật sự khiến anh bất ngờ, phải biết sau khi anh đột phá, cho dù những người tu chân ở Cục Đặc vụ cao hơn ông ấy mấy cảnh giới cũng không thể nhìn ra cảnh giới của anh, mà ông ấy lại có thể cảm ứng được một chút, điều này rất hiếm có, hơn nữa nếu chúng ta không giúp đỡ, chuyện sau này mới càng thêm phiền.” Nếu Tống gia đã biết năng lực của họ, chỉ sợ sau này sẽ không bỏ qua.

Thước Nhạc khẽ gật đầu, cười nói, “Đúng vậy, ông ấy cũng đã lớn tuổi rồi, đã có thể làm ông của em rồi, hơn nữa Tống gia này mấy đời con cháu cũng quá phức tạp.”

Nói tới thì hai người bọn họ cũng có chút đâm lao phải theo lao. Bọn họ cũng không ngờ rằng một người kì Trúc Cơ cũng có thể nhìn ra cảnh giới của họ.

“Được rồi, không cần nghĩ nhiều, hai ngày tới chúng ta sẽ quan sát thử, kỳ thật chuyện này nói không chừng lại là chuyện tốt. Kỳ thật trước kia anh cũng muốn gây dựng quan hệ tốt với Tống gia, Tống gia trong giới thế tục cũng rất có sức ảnh hưởng. Sản nghiệp chủ yếu của họ ở Lĩnh Nam, bọn họ chủ yếu kinh doanh ngọc thạch phỉ thúy, dược liệu… đặc sản phía nam linh tinh, trong giới thế gia cũng không quá bắt mắt. Em nói chúng ta có thể hay không để Tống gia trở thành đại diện bên ngoài của Kim Liên môn chúng ta. Hiện tại thực lực của người trong nhà vẫn có hơi bạc nhược, đám Trương Hi còn cần rất nhiều thời gian mới có thể trưởng thành.”

“Ừm, ý này của anh cũng rất có lý, nhưng có từng nghĩ tới không, thực lực Tống gia rất mạnh, nếu không khống chế được sẽ bị nuốt chủng mất.”

Khúc Phàm lắc lắc đầu, “Thực tế, dựa theo phân bậc trước kia của Kim Liên môn chúng ta định ra, Kim Liên môn muốn làm một môn phái tránh đời, ngoại trừ năm đồ đệ kia, người trong môn về cơ bản đều là người nhà. Đám Trương Hi đều ở Cục Đặc vụ, sau này phía quan chức không cần chúng ta lo lắng, nhưng ở giới thế tục lại có chút bạc nhược. Chỉ có mạnh trên mọi phương diện mới có thể chân chính lánh đời.” Thực tế, bọn họ đều đang thăm dò những cách xây dựng mô phái. Bọn họ cũng cần chắc chắn, để Kim Liên môn có thể phát triển thế lực một cách âm thầm, mà chuyện Tống gia lại cho họ một cơ hội.

Thấy Thước Nhạc cúi đầu trầm tư, Khúc Phàm lại nói, “Kỳ thật trong một vài tư liệu trong Cục Đặc vụ ghi lại thì người tu chân đang xuống dốc, còn được ghi lại cũng không được mấy dòng họ, nhưng vẫn có mấy môn phái tu chân. Cho dù thế lực của họ có mạnh hay không, bọn họ cũng có người phát ngôn ở giới thế tục, chỉ là mấy đại thế gia cũng không phát triển lên, anh nghĩ cũng có phần do họ có điều cố kị. Mấy đại thế gia có lịch sử lâu đời, thế lực cường đại thì dù là người tu chân cũng cần suy nghĩ kỹ càng.

Trong đó một phần vì họ thiếu thốn tài nguyên, người tu chân đã thiếu rất nhiều linh khí, rất nhiều tài nguyên bị khô kiệt, cho dù chúng ta góp nhặt lâu như vậy cũng chỉ tìm được một vài loại nguyên liệu luyện khí cơ bản mà thôi. Anh nghĩ cho dù những người tu chân khác cũng không có được bao nhiêu, cho nên bọn họ sẽ không tìm tới thế gia, làm vậy chẳng phải sẽ tìm người tranh đoạt tài nguyên của chính mình hay sao, điểm này chúng ta cũng nên chú ý đôi chút. Ít nhất chúng ta cũng có linh tuyền trong tay, đây là ưu thế của chúng ta, nếu khống chế được thì chúng ta vẫn có lợi thế.”

Trong đầu Thước Nhạc không ngừng tự hỏi, dù vậy thì vẫn có bất lợi đối với bọn họ, chủ yếu là cả một thế gia như vậy thì họ có thể khống chế được hay không đây. Cũng cần ngẫm xem liệu họ có thực sự cần một người phát ngôn ở giới thế tục như vậy hay không đây. Nếu dựa theo phương hướng phát triển trước đó của họ, không tới mười năm, mấy đồ đệ nhà họ sẽ có thể tự mình chắn một phía, bọn nhỏ cũng trưởng thành, thực lực của Kim Liên môn cũng sẽ đạt tới độ cao nhất định. Tiến hành phát triển về chất lượng như vậy thì Kim Liên môn cũng có thể phát hiện thật tốt. Hiện tại lại xuất hiện thêm một lựa chọn, để họ không cần phải kiêng dè gì. Nhưng mà nói thật, đối với việc thu một người lớn tuổi như ông của cậu làm đồ đệ, trong lòng cậu vẫn rất áp lực đó.

“Hai ngày này vẫn cứ quan sát Tống gia, xem gia phong nhà họ rồi mới quyết định đi.” Cậu với Khúc Phàm vẫn đang dò xét con đường tu hành, thực tế, nếu so ra họ còn không bằng được Tống gia, cho nên chuyện này phải thật cẩn thận.

Kusami: Mình thấy có mấy bạn băn khoăn về vụ mình để tên “Vàng” chứ không phải “Hoàng”, nên mình cũng nói vài lời vầy nè. Lúc mình “xếp chữ” thì cũng có băn khoăn chút chút, thấy Hoàng thì cũng hay đó nhưng mà nó thiên về tên người nhiều hơn và hơi trang trọng thái quá. Mà “Vàng” này nghe nó thân thương và bình dị hơn rất nhiều nhé. Như “Vàng” của Lão Hạc ấy, sao cứ nghĩ chỉ vì một cái tên mà phân biệt này nọ kia. Với lại, theo mạch truyện thì mình nghĩ để Vàng hợp hơn nhiều, sau này sẽ có rất nhiều truyện xảy ra, mà Vàng này sẽ không còn là “Vàng” nữa.

Nhưng nếu mọi người vẫn thấy băn khoăn thì, ừ, có đủ từ 10 người muốn đổi tên, mình sẽ đổi trên blog cho các bạn đọc, còn bản wd mình lưu mình vẫn sẽ giữ nguyên là “Vàng”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.