Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 133



Vào nhà giữa của Nhị Tiến viện, ngồi ở chính đường, nhìn tiểu Nam dẫn ba người vào trong sân, Thước Nhạc dùng tay gõ gõ mặt bàn, suy nghĩ về chuyện này.

“Viện trưởng Thước, xin phép tự giới thiệu một chút, tôi gọi Trương Thỉ, đây là Phương Cường, còn đây là Tôn Hạo, Cục đặc vụ phái chúng tôi tới bảo vệ ngài. Ngài xem tứ hợp viện của ngài có diện tích lớn như vậy, có phải nên thiết lập một vài thiết bị bảo vệ?” Trương Thỉ chính là người đàn ông lớn tuổi kia.

Thước Nhạc híp mắt, “À, thiết bị bảo vệ? Trong cục hạ lệnh như vậy sao?”

Trương Thỉ giơ tay lên đầu nói, “Không, làm người bảo vệ cho ngài, chúng tôi cần có trách nhiệm với ngài, trang bị thiết bị bảo vệ là vì sự an toàn của ngài.”

“À, thiết bị bảo vệ? Có phải còn có mấy loại như thiết bị giám thị nữa?”

Trương Thỉ gật đầu, “Đúng vậy, để bảo vệ an toàn cho ngài cùng người nhà, trang bị hệ thống giám thị là điều tất yếu.”

Thước Nhạc ngừng tay, vuốt vuốt bàn, nở nụ cười, “Nếu đã như vậy, tôi nghĩ các cậu vẫn nên xin lệnh đi, có một vài việc không phải các cậu quyết là được.” Nói xong đứng lên, liếc mắt nhìn tiểu Nam, “Con sắp xếp cho họ đi, đừng làm phiền người trong nhà.”

Nói xong cũng không nhìn mấy người nữa mà rời đi.

Vừa rồi khi vào nhà, Thước Nhạc đã suy nghĩ xong, ba người này rốt cuộc là sao, chỉ sợ phía bên căn cứ đã xuất hiện những ý kiến trái chiều, thân phận của cậu luôn được giữ bí mật, cũng chỉ dùng một thời gian đầu, sau lại rơi vào vùng bảo mật, người ban đầu biết về cậu cũng đã ký hiệp định bảo mật, khả năng bại lộ ra ngoài rất lớn, nhóm người kia vẫn có thể tín nhiệm.

Nhưng là ba người này vừa vào đã gọi cậu là viện trưởng, điều này khiến người ta hoài nghi, cũng thể hiện rằng thân phận của cậu đã bị lộ. Khúc Phàm hẳn sẽ bảo Cục trưởng tìm người đến đây bảo vệ người trong nhà, nhưng mà ba người đến đây thì vừa thấy đã biết thật không hợp lý. Trong Cục Đặc vụ có sáu Cục trưởng quản lý, ba vị Cục trưởng chủ quản bên ngoài, còn ba vị gần như chia ra làm ba lĩnh vực khác, trước đây thoạt nhìn còn rất đoàn kết, nửa năm nay bởi vì thay đổi nhân viên, thành ra lại có chút bất đồng ý kiến. Khúc Phàm tiến vào Cục Đặc vụ, trở thành cấp dưới của Cục trưởng Lý. Thước Nhạc cũng từng gặp Cục trưởng Lý vài lần, người nọ là một người quyết đoán, cũng rất quen thuộc với họ, hai người họ tuy rằng không tỏ vẻ gì đặc biệt nhưng dựa theo thái độ của Khúc Phàm, bọn họ coi như theo phe của Cục trưởng Lý. Hiện tại thực lực của Cục Đặc vụ mạnh lên rất nhiều cũng bởi vườn cây của Thước Nhạc, cho nên, lần này Cục trưởng Lý thu được nhiều lợi ích hơn so với hai Cục trưởng khác.

Thước Nhạc không biết bên phía Cục Đặc vụ xảy ra chuyện gì, nhưng giờ xem ra, ba vị này thuộc hai phái khác. Bộ phận bảo vệ do Căn cứ thành lập, mà Căn cứ thực tế lại do Cục Đặc vụ cùng quân đội đồng sở hữu, quân đội có tác dụng che dấu bên ngoài, họ không thể tiến vào những đơn vị giữ bí mật bên trong. Thực tế mỗi lãnh đạo trong căn cứ đều muốn nhúng tay vào chuyện trong phòng thí nghiệm, nhưng chưa ai thành công. Chuyện mất thực vật hồi năm trước tuy rằng đã xử lý cả một đám nhưng vẫn không tìm được thực vật trở về, hiện tại lại xuất hiện chuyện cậu bị lộ thân phận, chuyện như vậy khiến cậu không khỏi hoài nghi, bộ bảo vệ có vấn đề.

Còn có nữa là vấn đề của tiểu Nam.

Đi vào phòng tam gian, Thước Nhạc ngồi trên chủ vị ở chính sảnh, chính là vị trí mà ngày đó thu đồ đệ.

Vừa rồi hắn gọi tiểu Nam ra ngoài xác nhận cũng không có ý gì đặc biệt, dù sao tiểu Nam từng là người của bộ bảo vệ, tuy rằng cô chỉ là nhân viên bình thường trong tổ an toàn của bộ bảo vệ nhưng từ nhỏ đã sinh sống trong căn cứ nên cô chắc hẳn biết rất rõ về người trong căn cứ.

Ba người này có chút khả nghi cho nên Thươc Nhạc không thể thả lỏng được, chẳng những thả tinh thần lực ra, thần thức cũng bao trọn tứ hợp viện, cho nên khi tiểu Nam thấy ba người này, sự thay đổi rất nhỏ ấy cũng bị cậu phát hiện.

Thần thức cậu rõ ràng cảm nhận được khi tiểu Nam thấy ba người kia thì tim hơi đập nhanh chút, chỉ là nhanh hơn một chút so với bình thường thôi, gần như không thể phát hiện, sau đó cô lập tức khôi phục lại bình thường. Sau đó, tiểu Nam rất tự nhiên mà xác nhận ba người, tự nhiên đến mức khiến Thước Nhạc tưởng như cậu bị ảo giác. Nhưng cũng chính loại ảo giác này lại khiến cậu càng thêm nghi ngờ.

Dựa người về phía sau, Thước Nhạc nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút từ lần đầu tiên tiểu Nam tới đây.

Đó là một cô gái mà cậu rất có hảo cảm, có lẽ cũng bởi cô là dị năng giả hệ thực vật nên theo bản năng đã thấy hảo cảm. Sau lại thấy cô thanh thanh đạm đạm, toàn tâm tu luyện, so với những người khác lại càng thêm đơn thuần. Như vậy cứ từng bước từng bước tạo thành, hơn nữa cô từng đưa ra ý muốn bái cậu làm sư phụ, trong lòng tự nhiên cũng chú ý hơn so với những người khác.

Đủ loại hồi ức, hình tượng tiểu Nam trong lòng cậu vẫn luôn rất tốt, hiện tại ngẫm lại hiểu biết của cậu đối với đám đồ đệ này quả thật không đủ, cũng không giống đám Trương Hi có thể quan sát tinh tế như vậy, lúc trước khi nhận đám Trương Hi, Cao Sảng, Vương Dũng cũng không hẳn chỉ vì Khúc Phàm đã cẩn thận quan sát khảo chứng mà cậu cũng có ấn tượng tốt. Giờ ngẫm lại, tuy rằng thời gian tiếp xúc với ba đồ đệ kia ngắn hơn tiểu Nam nhưng lại càng hiểu rõ về họ hơn.

Hôm nay tiểu Nam khiến cậu cảm thấy hơi nghi hoặc, nếu nói tiểu Nam tiếp cận cậu có mục đích riêng, vậy cô là người của ai? Tiểu Nam do căn cứ nuôi dưỡng, cậu nhớ rõ tiểu Nam từng nói từ trước tới nay cô đều làm việc cho bộ bảo vệ, trong đầu Thước Nhạc lại hiện lên Lưu Đào, tiểu Nam do hắn dẫn đến, nhưng người này có quan hệ khá tốt với Khúc Phàm, Khúc Phàm cũng từng nói rằng có thể kết bạn với Lưu Đào, hắn nhìn người luôn rất chuẩn. Nếu tiểu Nam thật sự có mục đích riêng, như vậy Lưu Đào hẳn không thể có vấn đề gì lớn. Mục đích ngay từ đầu của bọn họ có lẽ cũng chỉ muốn nhờ cậu chỉ điểm đôi chút, lúc đó cũng không có mục đích phức tạp gì, hẳn sau này mới thay đổi.

Tiểu Nam hẳn không biết ba người này hôm nay đến có mục đích gì, cô cũng rất ngạc nhiên, mà ba người này cũng chưa đạt được sự thống nhất với tiểu Nam, có thể nói họ tuy rằng thuộc cùng phe nhưng ba người không biết tiểu Nam có vấn đề, dù sao tiểu Nam đến học ở chỗ cậu, người trong bộ bảo vệ cũng biết.

Những phỏng đoán này hoàn toàn dựa theo giả thiết tiểu Nam có vấn đề, Thước Nhạc phát hiện nếu thực sự dựa theo ý nghĩ này, rất nhiều chuyện sẽ khác đi, có lẽ cậu luôn bị che mù, có lẽ cậu luôn bị người ta vây bẫy, cậu không hy vọng đây là sự thật. Tiểu Nam, hy vọng con đừng khiến ta thất vọng.

Ba người kia rốt cuộc cũng không thể lắp thiết bị giám thị. Đến chạng vạng, Thước Nhạc gọi cho Khúc Phàm ngay trước mặt ba người, bên kia không ai nghe máy, mà Khúc Phàm cũng không gọi cho cậu, điều này chứng tỏ bên phía căn cứ nhất định đã xảy ra chuyện. Cậu với Khúc Phàm có cảm ứng đặc biệt, biết hắn không sao, khả năng lớn là đang bị chuyện gì đó giữ chân.

Đến giờ cơm tối, Thước Nhạc giới thiệu ba người cho người nhà, chỉ nói đồng nghiệp, hôm nay sẽ ở lại một đêm. Tuy rằng cậu không nói gì nhưng người nhà cũng có thể hiểu được đôi chút. Ba người này chỉ sợ không phải chỉ đơn giản là đồng nghiệp.

Hôm nay Cao Sảng và Mục Thanh không về. Không khí trong nhà hơi căng thẳng, mọi người đã sớm quay về phòng mình nghỉ ngơi. Bởi họ chủ yếu bảo vệ cho Thước Nhạc, cho nên đến tối họ sẽ ở bên chỗ Vương Dũng, cách khá gần chỗ Thước Nhạc.

Sau khi Thước Nhạc về phòng, nằm trên giường nhưng không ngủ, đưa nhện và bọ cọp từ không gian ra. Nhện kia ở trong không gian thứ hai lâu như vậy tuy linh thức không mạnh bằng bọ cạp nhưng đã có thể nghe theo lệnh của cậu, sẽ không tuỳ ý cắn người. Thước Nhạc thả nó ra khỏi mặt ngọc, lệnh cho nó bò lên người Tôn Hạo. Trong ba người, Tôn Hại là dị năng hệ hỏa, là người mạnh nhất trong số ba người, bảo nhện ẩm núp trên người Tôn Hạo cũng vì muốn chuẩn bị chút.

Bọ cạp hiện tại đã dài gần bằng cánh tay nên không thể che dấu được, Thước Nhạc cũng không để nó bò ra ngoài, cũng thả Kim Cương, Lam Tử và Kim Báo ra, bảo chúng nó đến phòng của đám nhỏ. Bên phía cha mẹ thì không cần lo lắng, tối nay Thước Nhạc đã bảo Trương Hi và Vương Dũng qua đó, hơn nữa, thực lực bây giờ của chú Lâm cũng rất mạnh, không sao cả. Gia Gia cũng ở cạnh cha mẹ. Anh cả và Phí Dương thì hai ngày nay bận chuẩn bị cho dạ tiệc, hôm qua đã bay sang Hồng Kông, ngày mai mới trở về.

Thần thức của cậu vẫn bao quanh tứ hợp viện, quan sát bọn họ. Bọn họ đều là dị năng giả hệ tinh thần, Thước Nhạc không thể dùng tinh thần lực nhưng vẫn có thể dùng thần thức.

Mãi cho đến rạng sáng, bọn họ vẫn chưa làm gì, nhưng ba người kia cùng tiểu Nam đều chưa ngủ. Tiểu Nam cũng không trầm ổn như bình thường, nằm trên giường lăn qua lộn lại tựa như có tâm sự gì đó.

Reng reng… Thước Nhạc “thấy” người nọ nhận điện thoại, lỗ tai giật giật, nghe thấy âm thanh khẽ khàng từ điện thoại, “Bắt hắn lại…” “Một người là đủ” “Cẩn thận, hắn cũng có dị năng, hệ thực vật” “Bắt lấy sau đó đi về phía nam chờ tin của tôi.”

Trong lòng khẽ chuyển, ba người này có một dị năng giả hệ hỏa, một dị năng giả hệ tinh thần còn một người là dị năng giả hệ kim, ba người đều là dị năng giả khắc chế dị năng giả hệ thực vật.

Thước Nhạc cũng không động, cảm thấy bọn họ nhẹ nhàng đi vào cửa, tiểu Nam dường như cũng nhận ra hành động của họ, đứng lên, đi tới cửa, nhưng cuối cùng cũng không mở cửa. Thước Nhạc vô cùng thất vọng. Mà Trương Hi và Vương Dũng lại lặng lẽ đi về bên này. Thước Nhạc khống chế thực vật trong nhà ngăn hai người lại, họ vẫn nên lưu lại bảo vệ cha mẹ.

Thước Nhạc ngay từ đầu luôn nghĩ mục đích của ba người, điện thoại của Khúc Phàm không liên lạc được. cậu cũng không có nhiều liên hệ với căn cứ, rất có thể căn cứ đã bị giới nghiêm, mà ba người này hẳn cũng không phải do Cục phái ra, mục đích của họ có lẽ là tiêu diệt cậu, cũng có thể muốn bắt cậu đi. Giờ xem ra là ý sau. Vốn Thước Nhạc cũng muốn tự làm mồi, nhưng ngẫm lại vẫn thôi đi, trong nhà còn nhiều người cần cậu chăm sóc, cậu không thể mạo hiểm.

Crắc… Thước Nhạc bóp nát một tấm bùa tiêu âm, bùa tiêu âm này có thể thu hết toàn bộ tiếng động trong một khoảng nhất định, miễn để bọn nhỏ sợ, Cậu muốn tốc chiến tốc thắng.

Ba người kia vào cửa, Phương Cường là dị năng giả hệ tinh thần, hắn ta giỏi về công kích bằng tinh thần, tinh thần lực rất mạnh, thôi miên là lĩnh vực hắn giỏi nhất, hắn tất công đầu tiên. Dùng tinh thần lực cảm ứng thấy tình huống trong phòng không đổi, nghe tiếng hít thở quen thuộc, Phương Cường cảm thấy nhiệm vụ hôm nay quá đơn giản, chỉ cần hắn ta dùng tinh thần lực làm cậu hôn mê, bọn hắn có thể thần không biết quỷ không hay mang cậu đi.

Nghĩ vậy, Phương Cường phóng tinh thần lự ra, tìm được mục tiêu tấn công. Thước Nhạc đột nhiên mở mắt, tinh thần lực lập tức bao vây Phương Cường, không chút khó khăn bao lại. Trước mặt kẻ mạnh, Phương Cường không chút phản kháng đã bị đánh bại.

Cơ thể Thước Nhạc chợt lóe lên, đi đến trước cửa ra lệnh cho nhện, bắt đầu tấn công.

Cậu không có nhiều cách tấn công, những ứng dụng tinh thần lực của cậu càng thiên về phương diện sinh hoạt, cậu càng nguyện dùng tinh thần lực giúp đỡ những cây cối cậu nuôi trồng cũng không muốn luyện dùng tinh thần lực giết người, nhưng một vài thứ thuộc về bản năng vẫn luôn tồn tại. Người có tinh thần lực mạnh mẽ luôn có thể áp chế kẻ yếu, tuy rằng tinh thần của mỗi người khác nhau, nhưng về bản chất lại giống nhau, cho nên khi Thước Nhạc đưa tinh thần lực vào đầu người kia, lập tức phá hủy tinh thần của hắn ta.

Nhện nhà họ sau khi được Thước Nhạc huấn luyện lâu như vậy, độc tính ngày càng mạnh, khi nhận được lệnh, cắn một miếng, người nọ ngay cả xương cũng không còn.

Cho nên khi cậu mở cửa ra chỉ còn lại Trương Thỉ. Toàn bộ cũng chỉ trong chớp mắt.

“Nói chút đi, rốt cuộc các cậu có mục đích gì?” Thước Nhạc ngồi trong phòng nhìn Trương Thỉ mặt trắng bệch, không ngừng run rẩy, cầm trong tay mặt ngọc chứa nhện vừa mới cắn người, thoạt nhìn càng nhỏ hơn trước, hiện tại nhỏ tựa như hạt gạo.

Trương Thỉ kinh hoàng nhìn con nhện kia, việc vừa rồi dọa hắn sợ, Phương Cường vừa tấn công đã thành kẻ ngốc, mà Tôn Hạo còn chưa kịp rên tiếng nào đã hóa thành làn khói mỏng, hắn ta cũng không thấy rõ gì cả. Nếu không phải nhện kia đột nhiên biến thành lớn như quả bóng rổ rồi lại biến trở về, hắn cũng không biết Tôn Hạo vì sao lại chết.

Khụ… Thước Nhạc nhìn Trương Thỉ ho khan một tiếng, Trương Thỉ lập tức bị dọa.

Thước Nhạc cũng không ngờ lại như vậy, trước đó nhện cắn thỏ còn có thể hóa thành nước, mà giờ thì hóa thành khói luôn.

“Là Phạm cục trưởng cử chúng tôi đến, muốn chúng tôi bắt ngài đi.”

Thước Nhạc hơi bất ngờ, Phạm cục chưởng quản ngoại vụ khu Đông Nam Á, có quan hệ khá tố với Cục trưởng Lý, họ cũng không có xung đột gì mấy.

“Sao ông ta lại làm vậy? Các cậu hiện tại liên hệ ra sao? Nói từ đầu đi.” Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, một viên đạn tựa bụi vô sắc vô hình bay ra ngoài.

Trương Thỉ bắt đầu hơi do dự, nhưng rất nhanh mang vẻ thẫn thờ trả lời, trả lời rất trôi chảy, “Ngày trước Phạm cục trưởng quản lý chuyện trong nước, tôi được ông ấy đề bạt lên, sau đó bởi vì bên phía Đông Nam Á xảy ra chuyện, Phạm cục trưởng bị phái đi xử lý, rồi thì bên đó nằm dưới sự quản lý của ông ấy. Tuy nhiên trong cục vẫn có không ít người có quan hệ với ông, Phạm cục trưởng đối xử rất tốt với bọn tôi, mỗi người trong chúng tôi có một tài khoản đặc biệt, trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ ông ta đều cho thêm thu nhập, vẫn luôn gửi vào đó. Sau nữa, Phạm cục trưởng quản Đông Nam Á, cũng nhiều nguồn thu hơn, bên kia rất loạn, muốn lấy tiền cũng dễ, trong tài khoản của chúng tôi cũng càng thêm nhiều, chúng tôi cũng thành người của ông ấy. Năm ngoái, trong căn cứ lộ ra tin cây cối trong vườn cây có thể giúp người thường trở thành dị năng giả, nhưng hiệp nghị giữ bí mật của bên đó quá nghiêm ngặt, không thể đắc thủ. Cũng có người trộm rót độc vào trong nhà kính, ra tay rất ác, vốn muốn đục nước béo cò, không ngờ lại để cho cây cối nơi đó lọt ra ngoài mà không thành công. Cũng chính lúc đó, Phạm cục trưởng mới chú ý đến cậu.” Vẻ mặt Trương Thỉ càng thêm mê mang, “Sau đó hình như cũng đã phái người tới đây, nhưng đều tốn công vô ích, cậu cũng không thường ra ngoài. Tiếp đó vẫn luôn trộm mang cây cối trong căn cứ ra ngoài nhưng không rõ tại sao những cây đó không sống được bao lâu đã chết rồi. Chúng tôi cũng thất bại trong gang tấc.”

Thước Nhạc nghĩ chuyện nhà họ, có lẽ cũng chính là thời gian mà đám trộm cắp vào nhà họ, trước đó mấy nhân viên công vụ đến xem nhà kia cũng không thoát khỏi liên quan.

“Những việc trong suốt thời gian qua không phải do tôi phụ trách. Giữa trưa hôm nay mới nhận được điện thoại của Phạm cục trưởng, bảo tôi mang theo hai người họ cướp đi công việc bảo vệ do người của Cục phái đi, sau đó đến đây hành động theo lệnh của ông ta. Vừa nãy nhận được điện thoại, bảo chúng tôi bắt cậu lại. Còn lại tôi không biết gì nữa.”

Thước Nhạc đưa miếng phúc ngọc vào không gian, hơi trầm tư, vẫn nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Nam có quan hệ gì với các người?”

Trương Thỉ hơi mê hoặc, hồi lâu mới nói, “Cô ấy đến bộ bảo vệ chưa được bao lâu, huấn luyện xong liền tiến vào tổ an toàn, bởi vì dị năng thực vật của cô ấy rất đặc biệt, rất được hoan nghênh trong tổ an toàn. Thời gian tiếp xúc với chúng tôi không nhiều, cũng không có quan hệ gì. Tuy nhiên có hai lần Phạm cục trưởng giao nhiệm vụ cho chúng tôi, việc đi lại trong căn cứ rất thông thuận, nhưng tôi cũng không thể xác định cô ấy có liên quan hay không?”

Cau mày lại, “Cậu cho tới giờ cũng chưa từng nghe Phạm cục nhắc tới cô ấy?”

Trương Thỉ lắc đầu, “Chưa hề.”

Thước Nhạc thở dài, lấy từ không gian ra một chiếc bùa dấu khí, mang lên người Trương Thỉ, sau đó gọi Trương Hi và Vương Dũng đến, bảo hai người họ giam hai người này lại, sáng mai sẽ đưa đi.

Đóng cửa lại, Thước Nhạc cảm thấy cổ họng hơi chua, có chút ghê tởm, đi vào gian vệ sinh nôn khan, cũng không phun ra được gì, cũng bởi tối không ăn được bao nhiêu.

Đây là lần đâu tiên cậu giết người, tuy rằng người nó do nhện cắn chết, nhưng cũng do cậu thả ra. May mà lúc mở cửa người nọ đã hóa thành khói, cũng không thấy hình ảnh ghê tởm nào. Tuy nhiên, trong lòng vẫn thật khó tiếp nhận.

Chuyện gặp phải hồi sáng thực tế cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng đến chiều lại phát hiện mấy đồ đệ mình nhận có vấn đề, Thước Nhạc cảm thấy rất áp lực. Sở dĩ giữ lại Trương Thỉ cũng vì có ý muốn thử.

Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu nghĩ cả buổi chiều, hình ảnh tiểu Nam ngày càng mơ hồ, sự nghi ngờ trong lòng cậu ngày càng nặng, cũng chính lúc này, tối nay cậu đã trực tiếp ra tay đả thương người khác, cũng phần nào do bị đè nén. Hiện tại nghĩ lại bản thân quả có chút ác độc, Tôn Hạo kia cũng không đáng tội chết mà. Phương Cường cả quãng đời còn lại cũng chỉ có thể trở thành kẻ ngốc.

Ngã lên giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ, từ chỗ Trương Thỉ không có được đáp án xác thực, nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo thì không dễ loại bỏ, cậu cảm thấy nếu không làm rõ ràng mọi chuyện, cậu sau này cũng không thể hoàn toàn tin tưởng tiểu Nam, cũng không thể không chút gút mắc gì dạy dỗ cô ấy, quan hệ sư đồ cũng sẽ có ngăn cách. Mặt khác, nếu tiểu Nam thật sự có mục đích riêng, vậy cô ấy bây giờ biết được đến mức nào?

Tiểu Nam nhập môn muộn, nhưng căn cơ của cô ấy tốt, ngay sau khi nhập môn thì bế quan luôn, bởi vì chuyện này, cậu cũng chưa từng truyền thụ cho cô điều gì. Sau cậu với Khúc Phàm ra ngoài, giờ trên tay cô cũng chỉ có một khối ngọc bội, ngọc giản và túi không gian. Ngọc giản vẫn là cái được đưa trước đó, bên trong ghi chép lại phương pháp tu hành của dị năng giả hệ thực vật, vẫn y như trước đó. Vốn chuẩn bị cuối năm nay sau khi cơ thể các đồ đệ được điều dưỡng tốt thì sẽ giúp họ Trúc Cơ, cũng đã chuẩn bị xong công pháp. Cũng chính vì vậy, công pháp mà Thước Nhạc đã chọn xong cũng không phát cho họ, chỉ sợ chính họ tu luyện có điều sơ sót. Ngoài ra, cô ấy cũng không biết gì nhiều. Có điều không biết lúc họ không ở nhà, tiểu Nam có hay không đã nghe ngóng được gì từ đám nhỏ? Tuy nhiên có vẻ khả năng không cao lắm.

Nghĩ vậy, Thước Nhạc đột nhiên phát hiện giống như từ khi tiểu Nam nhập môn, thì đám nhỏ trong nhà gặp cô ấy đều rất ngại, trước mặt cô cũng không quá hoạt hoạt mà có vẻ khá câu nệ. Trước đó cậu còn nghĩ bọn nhỏ thẹn thùng vì rất ít khi tiếp xúc với con gái trẻ tuổi, nhưng giờ ngẫm lại cũng không hẳn như vậy, Nặc Nặc cũng rất nhỏ, bọn nhỏ gặp nó cũng rất tự nhiên. Vỗ vỗ đầu, Thước Nhạc cảm thấy bản thân giống như đã có thể xác định, mở mắt ngồi dậy, không được, phải hiểu cho ra chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.