“Bác sĩ Thước, ca phẫu thuật hôm nay rất thành công.” Y tá trưởng nhìn dáng người gầy yếu bên hồ, cười nói.
Bác sĩ vươn tay tháo khẩu trang xuống ném vào thùng rác, lộ ra khuôn mặt thanh tú trẻ tuổi, mỉm cười, “Không có mọi người giúp phẫu thuật sẽ không thuận lợi như vậy.”
Y tá trưởng thấy trời cao thật rất ưu đãi người trẻ tuổi này, “Nghe nói bên trên tổ chức trao đổi xuất ngoại, trong đó có tên bác sĩ Thước, đây là cơ hội tốt lắm đó nha.”
Bác sĩ trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, “Hử, tôi chưa có nghe ai nói.” Không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, bác sĩ trẻ tuổi rời khỏi phòng phẫu thuật.
Ra khỏi bệnh viện, người trẻ tuổi vươn tay che khuất vầng thái dương, thầm oán giận, sao mà lại nóng đến nhường này. Vào bãi đỗ xe, đến cạnh xe mình, nổ máy.
Tám, chín giờ sáng là giờ cao điểm, lái xe về nhà cần mất nhiều thời gian hơn, giao thông ách tắc, đáng tiếc mỗi lần giao ban lại vào giờ này. Có chút tắc đường, lúc đến nơi đã chín rưỡi.
Tiến vào từ cửa sau, đỗ xe trong gara, thấy trong nhà chỉ có ba chiếc xe, nhưng Phi Phi còn ở nhà, có chút bất ngờ.
Về phòng mình trước, tắm rửa thay quần áo, đi về phía trước thấy một thanh niên gương mặt rạng rỡ, cơ thể cao lớn, đẹp trai ngây ngất đang lười biếng nằm trên sô pha mang theo vẻ ỉu xìu, hoàn toàn phá hỏng hình tượng của hắn.
“Anh, hôm nay sao không đi làm?”
Phi Phi quay qua, “Miu Miu về rồi à, vẫn còn phần cơm cho em đó.” Nói xong lại tiếp tục nhìn màn hình, chẳng buồn để ý đến thằng em nhà mình.
Miu Miu nhìn anh trai đang ủ dột, “Rốt cuộc sao vậy? Thất tình?”
Phi Phi trừng mắt nhìn cậu, “Có em mới thất tình, còn chưa yêu đương thì đâu ra thất tình.” Nói xong thở dài, “Đơn xin tuần trước của anh lại bị bác bỏ.”
Miu Miu nở nụ cười, “Có sao đâu, chú Cao sẽ không cho phép anh tới Vân Nam. Tuy nói anh rất lợi hại, nhưng chuyện đi làm cảnh sát phòng chống ma túy thì chú Cao nhất định sẽ không đồng ý, giờ cho anh ở đội hình cảnh đã tốt lắm rồi.” Đối với chuyện này, Miu Miu cảm thấy anh trai nhỏ của cậu hoàn toàn là tự ngược.
Xoay người đi đến nhà bếp, trên bàn đặt thức ăn nóng hổi, cậu cầm đũa ngồi xuống.
Phi Phi ngồi dậy từ sô pha, đi vào nhà ăn, “Miu Miu, em nhiều kế hay, nghĩ giúp anh một cái, sao có thể khiến chú Cao đồng ý đây.” Thấy Miu Miu không để ý đến mình, Phi Phi lập tức cười nịnh nọt, “Cùng lắm thì lần sau Lãnh Vân tới đây, anh giúp em.”
Uống một ngụm nước, “Vấn đề này đâu khó, chú Cao không để anh đi vì sợ anh gặp nguy hiểm, nếu anh có thể thuyết phục lão ba, để lão ba ra mặt thì không sao nữa rồi. Kỳ thật lão ba hiểu rõ năng lực của anh, sẽ không làm khó việc này.”
Phi Phi lập tức nằm bò ra bàn, “Em đang làm khó anh sao, ba ba với lão ba đã ra ngoài nửa năm nay, điện thoại cũng không gọi được, anh sao mà tìm được chứ.”
Miu Miu cong miệng cười, “Tuy rằng chúng ta không gọi được cho lão ba, nhưng anh cũng đừng quên chức vị bây giờ của lão ba.”
Mắt Phi Phi đột nhiên sáng lên, “Đúng rồi, chỗ tam sư huynh nhất định có cách liên lạc, nếu không trong Cục có chuyện lại không thấy người đâu.” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Miu Miu cười lắc đầu, anh trai nhỏ của cậu luôn rất hấp tấp. Đang chuẩn bị tiếp tục ăn cơm thì nghe tiếng Phi Phi.
“Phi Phi mau ra đây, Đường Đường có nhà không?”
“Đến đúng lúc đó! Vào đi, Miu Miu đang ăn cơm, hôm nay trời đẹp như vậy, hai đứa ra ngoài dạo chút, ngày nào cũng ở nhà thật trạch.” Phi Phi lớn tiếng nói.
Miu Miu bị chọc tức, “Khúc Nhạc….” Người này chẳng giữ chữ tín gì cả.
Lãnh Vân đi vào Đông Sươn thấy Miu Miu đang tức giận ngồi đó, đi qua, đặt những thứ trong tay xuống, “Tức gì đó.” Miu Miu không được tự nhiên thoáng nhìn qua Lãnh Vân, cắn một miếng bánh lớn.
Lãnh Vân cưng chiều nhìn cậu, đã bao năm rồi mà vẫn dáng vẻ đó. Bọn họ cũng coi như thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã cùng lớn lên bên nhau, tuy rằng tuổi Lãnh Vân sấp xỉ Phi Phi nhưng bình thường anh vẫn luôn ở cùng với Miu Miu. Khi lần đầu tiên anh thấy thằng nhóc văn văn tĩnh tĩnh ngồi nơi hành lang gấp khúc ấy, trái tim đã có chút rung động. Trải qua nhiều năm tích lũy tình cảm, tim anh đã sớm bị chiếm đống, có điều sau khi tỏ tình lúc trước, cu cậu có vẻ trốn tránh anh. Kỳ thật, anh cũng rất phiền muộn, rõ ràng ai nấy đều nhận ra tình cảm của anh, chỉ có cậu không nhận ra, đến lúc anh tỏ tình lại còn ngạc nhiên đến há hốc miệng. Aiz, rõ ràng bình thường vẫn luôn là người rất thông minh.
Thấy Miu Miu ăn xong cơm sáng, Lãnh Vân tự giác tiến lên giúp Miu Miu dọn dẹp bát đũa, “Vừa ăn cơm xong đừng uống đồ lạnh, ngồi xuống đã.”
Miu Miu theo quán tính nghe theo, ngồi xuống mới ảo não. Nhưng cũng không cử động, nghiêng đầu nhìn theo bóng Lãnh Vân, không biết nghĩ tới điều gì mà mặt mày ửng đỏ, nhanh chóng quay đầu đi.
“Em vừa ăn xong, đừng ngủ vội, ăn xong đã nằm không tốt đâu, sách em muốn tìm hôm đó anh đã mua về cho em rồi. Tối nay bộ phim điện ảnh mới của chú Phí trình chiếu, anh mua hai vé, chúng ta cùng đi xem nhé.”
Miu Miu tuy rằng vẫn còn chút ngượng ngịu nhưng cũng đã suy nghĩ mấy ngày rồi, có điều, vẫn còn đang ngượng ngùng. Cầm sách lật lật, nhìn qua, thuận miệng nói, “Anh tìm vé ở đâu thế, giờ vé xem phim của chú nhỏ rất khó mua, phải xếp hàng vài ngày có khi mới mua được ấy. Chú nhỏ với bác ra ngoài chơi mất, chẳng cách nào tìm chú xin vé.” Rõ ràng đã hơn bốn mươi gần năm mươi rồi thế mà vẫn rất được yêu thích. Mấy năm nay, mỗi bộ phim mà chú diễn đều rất “hot”, danh tiếng ảnh đế cũng được trao nhiều lần, nhưng chú nhỏ đã không tham dự lễ trao giải nữa, thật khiến người ta nuối tiếc.
Lãnh Vân thu dọn xong chén đũa, bàn, cũng dọn sạch nhà bếp, rửa tay, rót một cốc nước chanh, “Cũng dễ thôi, anh tìm chú Lưu, chú ấy là trợ lý của chú Phí, trong tay vẫn còn vài vé.”
Miu Miu uống một hớp nước, trong lòng nghĩ người này còn khéo léo, dối trá hơn cả tam sư huynh nữa.
Lãnh Vân nhìn vẻ mặt Miu Miu, tiến lên vuốt vuốt tóc cậu, “Lại đang nghĩ xấu gì đó.” Véo mũi cậu.
Miu Miu cong môi cười, hơi tránh ra, “Đâu có, hôm nay anh không bận gì hả?”
“Gần đây thị trường kinh tế tài chính đình trệ, anh cũng chuẩn bị nghỉ ngơi chút, sao nào, chúng ta đi du lịch một chuyến nhé. Không phải em luôn muốn đi du lịch sao, hôm nay cũng quá nóng, chúng ta tới Đông Nam Á thuê đảo nhỏ, nhé? Sao nào?”
Miu Miu hơi dao động, nhưng cũng không thể đồng ý ngay.
Chờ khi Miu Miu về ngủ, Lãnh Vân đã về nhà mình, mà thực tế cũng ở ngay cách vách thôi, nhà họ ở ngay trong tứ hợp viện bên cạnh Thước gia. Khi anh lên bảy, trong nhà đã mua tứ hợp viện này, cũng dọn đến ở, cũng chính lúc đó mới quen Thước Đường, chính là Miu Miu. Anh càng thích gọi cậu là Đường Đường, coi như là tên chuyên dụng của riêng anh.
Lãnh gia sau giải phóng đã di dân đến nước Mỹ, trước khi Lãnh Vân sinh ra tại Mỹ cũng chưa từng về nước. Khu nhà bên cạnh nhà Thước Nhạc tuy rằng đã hầu như xây lại những gian nhà cũ, nhưng bởi vì người lớn tuổi trong Lãnh gia thường xuyên nhắc tới, cha Lãnh cũng thật dư giả, có cơ hội liền lập tức mua lại tứ hợp viện, bên nhà Thước Nhạc cũng chậm một bước. Cũng nhân dịp này để đám nhỏ nhà mình học tập những tinh hoa văn hóa của quốc gia mình, nhận nền giáo dục trong nước, cũng không thành mấy kẻ ngoại nhân. Nhưng bởi vì bận làm ăn, bọn họ không thể ở cạnh con mình, mà nhờ hàng xóm chăm sóc nhiều hơn.
Đúng là ở gần Lãnh Vân nhiều năm như vậy, nên có quan hệ tốt với đám nhỏ nhà Thước Nhạc. Mãi cho đến lúc tốt nghiệp trung học, cha Lãnh bảo anh ra nước ngoài du học mà anh cũng từ chối, tự thi vào đại học Yến Kinh. Sau khi tốt nghiệp, cha Lãnh cũng hy vọng anh ra nước ngoài thừa kế công ty, Lãnh Vân cũng không đồng ý, còn nói với cha, mong nhà mình sẽ chuyển việc làm ăn về nước. Đừng thấy anh nói chuyện đường hoàng với cha như thế nào, thực tế, lý do anh lưu lại cũng chỉ vì Đường Đường, những chuyện khác ra sao cũng mặc.
Miu Miu giống như ba ba cậu, lên đại học Hoa Cảnh, cũng học y học lâm sàng, tuy nhiên khi cậu đi học là học trên căn cứ, tốt nghiệp trung học trước hai năm, lúc làm việc cũng chỉ mới hai mươi tư, cũng coi như trò giỏi hơn thầy, giỏi hơn ba ba cậu một chút. Thế nhưng công việc của cậu hơi bận rộn, thời gian cũng không ổn định. Để chăm sóc cậu, Lãnh Vân bỏ chuyện thành lập công ty, bình thường chỉ đầu tư đôi chút, tự chủ về thời gian, có nhiều thời gian ở cùng cậu.
Thước Nhạc và Khúc Phàm đều rất hài lòng với Lãnh Vân, dù sao cũng đã nhìn từ nhỏ đến lớn, tính cách, bản tính đều nhìn rõ, thằng nhóc này từ nhỏ đã đối xử tốt với Miu Miu, chờ đến khi tốt nghiệp trung học đã nhận rõ tình cảm của mình, vẫn luôn bảo hộ Miu Miu, họ cũng không ngăn cản còn vui như mở cờ. Đáng tiếc Miu Miu tuy rằng thông mình nhưng mặt tình cảm lại có chút thiếu sót, cho nên Lãnh Vân ám chỉ bất thành, chỉ có thể quanh minh chính đại thổ lộ.
Mấy hôm nay, đa số người trong Thước gia không có nhà, thế hệ trước tới Tây Tạng, họ tu hành rất tốt, khí hậu cao nguyên Tây Tạng hầu như không ảnh hưởng tới họ. Đợt trước còn gọi điện về, nói chơi thêm nữa rồi mới về. Thước Nhạc và Khúc Phàm rời nhà đã nửa năm, cũng không biết đi đâu. Những người khác cũng có chuyện để làm, mấy sư huynh giữ chức vị quan trọng ở Cục Đặc vụ, vô cùng bận rộn, Quả Quả đang chuẩn bị triển lãm tranh mùa thu của mình ở nước Pháp, Kỳ Kỳ không biết đang trôi dạt ở khu cổ mộ nào, hành tung của Tiếu Tiếu dễ biết nhất, chẳng qua một tháng không biết có ra khỏi phòng thí nghiệm được một lần hay không. Cậu hiện là người chịu trách nhiệm một hạng mục lớn ở viện khoa học, tuổi không lớn nhưng đã thành viện sĩ. Phi Phi thì khỏi hy vọng gì luôn, xem ra lần này dù thế nào cũng muốn tới phía Nam. Còn có chị Nữu Nữu, hiện tại đang làm giảng viên đại học, dạy ngoại ngữ. Điều này thật khiến người trong nhà chẳng biết nên nói gì. Nhưng từ việc Nữu Nữu có thể nói chuyện với đám động vật trong không gian có thể nhận ra, thiên phú ngôn ngữ của cô là vô cùng.
“Đi thôi, anh đã đặt chỗ rồi.” Lãnh Vân thấy Miu Miu đi từ toilet ra, đang sửa sang lại quần áo, nói.
“Trời nóng như vầy, chả muốn ăn gì.” Ngày đêm điên đảo, ngủ dậy chẳng có khẩu vị gì.
“Nếu không em chuyển khoa đi, hiện tại cứ mệt như vậy, thời gian đảo lộn, không được nghỉ ngơi tốt.” Trong đám nhỏ Thước gia, Phi Phi kế thừa ý chí của Khúc Phàm, Miu Miu chọn theo nghề ba ba.
“Thôi đi, bác sĩ mới đều phải như vậy, em cũng không thể chơi trội. Ba ba em cũng từng làm việc rất lâu trong phòng cấp cứu mà.”
Lãnh Vân không nói gì, đám nhỏ nhà họ rất có trách nhiệm với công việc của mình, Đường Đường của anh cũng không ngoại lệ.
***
“Sao lại là nơi này?” Miu Miu nhìn nhà hàng tình nhân, có chút ngượng.
Lãnh Vân kéo tay Miu Miu, “Anh đợi lâu vậy rồi, em còn chưa thể cho anh đáp án chính xác sao?”
Miu Miu đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu, “Chúng ta không phải vẫn luôn như vậy sao.”
Cười ôn nhu, “Sao, giống như anh nghĩ đó sao?”
Vươn chân đá mũi chân Lãnh Vân, “Giống nhau.” Người này sao mà cứ ếp cậu phải nói ra chứ, trong cuộc sống của cậu ngoại trừ người thân thì chỉ có anh, anh còn có thể sao nữa. Hơn nữa cậu cũng đâu phải đầu gỗ, sao có thể không rung động.
“Ha ha…” Lãnh Vân đứng trước cửa nhà hàng, ôm Miu Miu, “Đường Đường, anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi.” Cõ lẽ, ngay từ ngày đầu liên gặp mặt đó đã bắt đầu chờ đợi…