Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 46: Điềm báo



Trong lòng nghĩ về chuyện Gia Gia, Thước Nhạc cũng không ở lại đơn vị nữa, tư liệu trên tay cũng không cần vội vàng làm gì.

Nói với Lý Tiếu một tiếng rồi rời khỏi vườn cây, trong số những người mà phó viện trưởng Trương sắp xếp cho cậu, Lý Tiếu khiến cậu thích nhất. Lý Tiểu trầm ổn hiểu chuyện, làm việc có tình lại thỏa đáng, vườn cây có hắn quản lý thì mọi người chỉ cần lo chuyện nghiên cứu là được rồi.

Về đến nhà, trong sân đã thay đổi rất nhiều, đã sang tháng mười một nhưng sân nhà họ vẫn một màu xanh tươi tốt, không có lá rụng mấy. Sân trước đặt một chiếc đu dây để bọn nhỏ có thể chơi đùa, vận động.

Thước Nhạc vào trong không gian hái một chút rau xanh tươi mới, nói tới điểm khiến cậu đắc ý nhất trong không gian chính là có thể gieo trồng một lượng lớn hoa quả cùng rau dưa. Khắp nơi đều là nông phẩm có chứa chất hóa học, ô nhiễm cũng rất nghiêm trọng, không nói tới việc ăn vào không khỏe mạnh, mà ngay cả hương vị cũng không ngon. Rau trong không gian để càng lâu thì lại càng ngon, chủ yếu bởi vì linh khí trong không gian vô cùng nhiều, rau dưa hoa quả cũng hấp thu rất nhiều linh khí.

Không gian của đóa hoa sen thứ tư trên người cậu cũng gieo trồng một vài loại rau, nhưng trong những cây rau đó chứa quá nhiều linh khí, đã vượt quá phạm vi có thể giải thích bình thường, cậu không thể lấy ra để người ngoài ăn nữa.

Bởi vì là thức ăn chuẩn bị cho bọn nhỏ, Thước Nhạc càng thêm cẩn thận, trong nhà có nhiều trẻ con, cậu bình thường làm cũng không ít, trứng cuộn ba màu, vi cá nướng giòn, canh bí đỏ với sữa, bánh trẻo hấp, bánh nướng chua ngọt, chuối sốt mật ong, tôm phù dung, bò bít tết rắc vừng, ngô nhân hạt thông, còn có cá tuyết sốt nước thơm, đều là những món ăn đơn giản, nhưng vì làm cho trẻ con nên cần tinh xảo khéo léo hơn chút, nên cũng khá tốn thời gian, cũng may về nhà sớm, dư giả thời gian.

Diện tích phòng bếp rất lớn, Thước Nhạc trước hết sắp xếp các loại nguyên liệu lên bàn, ngoại trừ rau, những nguyên liệu cần dùng khác như chân gà, tôm nhỏ lột vỏ, thịt bò, cá tuyết đều có sẵn cả, những thức ăn đặt trong không gian sẽ không bao giờ bị hỏng, lúc bỏ vào như thế nào thì khi lấy ra vẫn sẽ như vậy, so với bảo quan trong tủ lạnh còn tốt hơn rất nhiều, cậu còn xây riêng một căn nhà trúc để đặt những thứ này. Lần đầu tiên làm món cá tuyết, khi làm cá cảm thấy thật tanh, không khỏi cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng cũng không nghĩ nhiều, có thể làm lâu rồi cũng quen dần đi.

Bọn nhỏ lúc ba giờ thì về đến nhà, Gia Gia dẫn theo bạn bè chơi đùa trong sân, Phi Phi cùng chạy theo giúp vui, Tiếu Tiếu ở trong thư phòng, không biết đang làm gì nữa.

Đến giờ ăn cơm, bọn nhỏ đều tranh giành với nhau, cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn những món ngon như vậy, cả bàn đầy thức ăn không còn thừa lại chút nào. Khi mỗi đứa rời đi còn mang theo một hộp nhỏ bằng trúc, bên trong đặt sữa đặc với bánh ngọt, trứng luộc, còn có vài loại trái cây. Mấy đứa đó đều rất vui, Thước Nhạc bận rộn cả buổi chiều cũng thấy có chút mệt mỏi.

Mấy ngày nay vì cuộc họp trong thành phố, Khúc Phàm về nhà muộn hơn mọi khi, hơn chín giờ tối mới về đến nhà, vào trong sân, thấy trong nhà tối om, bước vào phòng, chỉ có mấy ngọn đèn ngủ thì cảm thấy kỳ quái. Thước Nhạc bình thường sẽ không ngủ sớm như vậy. Trong phòng ngủ, Thước Nhạc đã sớm ngủ say, Khúc Phàm nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, năm tháng không lưu lại bất kỳ vết tích nào trên mặt cậu, hiện tại đã sang tuổi hai mươi sáu, nhưng thoạt nhìn vẫn giống người chưa tới hai mươi, người ta vẫn nói, tình cảm có thời hạn bảy năm, hai người họ đã ở cùng nhau tám năm, tình cảm giữa bọn họ cũng không bởi vì thời gian mà phai nhạt đi, thời kỳ vì tình cảm mà thấy mệt mỏi cũng không hề xuất hiện, mà ngược lại, tình cảm giữa họ lại ngày càng mặn nồng. Khúc Phàm yêu Thước Nhạc, chỉ cần hai người ở cạnh nhau sẽ thấy hạnh phúc, có khi hắn sẽ hoài nghi tất cả chỉ là mộng cảnh, hạnh phúc đến mức khiến người ta không thể tin được.

Khúc Phàm mang vẻ mặt ôn nhu nhìn Thước Nhạc, áp hai má vào sát cậu, lẳng lặng nghe tiếng thở đều đặn của cậu.

“Ừm… anh về rồi à? Ăn cơm chưa?” Thước Nhạc cảm thấy hơi thở quen thuộc, tỉnh lại, nâng tay ôm lấy đầu Khúc Phàm, khép nửa mắt nói.

Khúc Phàm vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Ăn rồi, không thoải mái sao? Sao ngủ sớm vậy?”

“Không sao, chỉ hơi mệt chút thôi, chiều này Gia Gia dẫn bạn học về nhà. Ừm, bọn nhỏ ngủ hết chưa?” Cậu nhớ rõ khi mình ngủ bọn nhỏ vẫn còn đang chơi đùa, vốn cũng chỉ muốn ngủ chút thôi.

Khúc Phàm vỗ vỗ đầu cậu trấn an, “Được rồi, em ngủ đi, anh qua xem sao.”

Thước Nhạc cọ cọi gối, lại ngủ tiếp, cậu giống như lâu lắm rồi không mệt như vậy.

Những ngày kế tiếp, Thước Nhạc giao lại chuyện trong vườn cây cho những chuyên gia kia, những loại cây đặc thù cũng giao cho mấy dị năng giả, vừa chăm sóc cho cây cối vừa có thể bồi đắp dị năng, một công đôi việc, còn cậu bắt đầu nghiên cứu những vấn đề khác.

Ngọc giản được đặt lên hàng đầu, ngọc giản hay còn gọi là ngọc đồng giản rất quan trọng với người tu hành, chủ yếu dùng để đựng thông tin tư liệu về công pháp, lượng chứa đựng rất lớn, hơn nữa một vài công pháp không phải được ghi chép lại bằng chữ viết mà bằng hình thức khác, công pháp bậc cao nhất cần phải tiến vào cảnh giới để tìm hiểu, phương pháp truyền miệng có rất nhiều thiếu sót, chữ viết cũng không thể biểu đạt hết được, những ngọc giản này lại có thể làm được.

Ngọc giản cũng không phải loại ngọc thước mà cổ nhân sử dụng, nó cũng được chế tác đặc biệt, Thước Nhạc xem qua những phương pháp chế luyện ngọc giản, tốt kết ra cũng có đến hơn một ngàn cách. Tuy nhiên, cậu cùng Khúc Phàm có thể sử dụng không đến vài loại, luyện chế vẫn là loại đơn giản nhất, thành phẩm cũng không lý tưởng, so với yêu cầu của Thước Nhạc thì còn kém rất xa. Trong thời gian này, Thước Nhạc đã sớm chuẩn bị tốt những công pháp cần đưa cho Khúc Phàm, công pháp “bí quyết tự nhiên” này là phương pháp tu thần, công pháp này được lưu lại từ trong dấu vết sinh mệnh của cổ liên, không phải công pháp trên địa cầu, trải qua việc sắp xếp lại tri thức, cậu biết cổ liên vốn đến từ thế giới bên ngoài, nơi đó mới là thế giới tu hành chân chính. Người tu chân, tiên nhân, thần nhân, hệ thống tu hành của nơi đó vô cùng đầy đủ, mà nó là có liên quan đến thần giới. Tiếc rằng cậu chỉ có thể biết đến những điều này, còn những việc trước khi nó đi vào thế giới này như thế nào thì không được ghi chép lại, mà bí quyết tự nhiên là do nó mang từ thế giới kia đến. Công pháp như vậy còn có năm loại, chỉ có loại công pháp này mới thích hợp với Khúc Phàm. Năm loại công pháp khác phân biệt thành “bí quyết chiến thần”, “cự linh bí quyết”, “Bí quyết thanh xuân”, “Kiếm Thần ký”, “Kim cương thần pháp”. Vài loại công pháp này đều là công pháp tu thần, bàn về uy lực thì “bí quyết Chiến thần”  cùng “Kiếm thần ký” đều vượt xa so với “bí quyết tự nhiên”. Có điều hai loại công pháp này đều cần đến phương pháp tu luyện lấy chiến đấu nuôi chiến đấu, chỉ có nhân tài chiến đấu chân chính mới có thể lĩnh ngộ cảnh giác trong đó. Mà đặc điểm lớn nhất của “bí quyết tự nhiên” là vững vàng ôn hòa, mặc dù có không gian của Thước Nhạc làm nền tảng, nhưng việc tu luyện thành công năm loại công pháp kia cũng vẫn như vậy, điều kiện luyện thành vẫn rất hà khắc. Tu luyện “Bí quyết tự nhiên” có thể chậm tiến bộ, nhưng thời gian đối với bọn họ mà nói lại chẳng phải điều đáng nhắc đến, hơn nữa, trong hai mươi bảy cảnh giới của “bí quyết tự nhiên”, Khúc Phàm chỉ cần đạt tới cảnh giới thứ năm thì hắn đã không cần phải e ngại bất cứ điều gì, dù sao người tu luyện trên địa cầu quá ít. Công pháp này cũng là loại an toàn nhất, đối với bọn họ, an toàn luôn ở vị trí quan trọng nhất.

Công pháp “Bí quyết tự nhiên” đầy đủ nằm trong đầu cậu, nhưng muốn để Khúc Phàm chân chính lĩnh ngộ được công pháp này cần dùng đến ngọc giản, còn phải dùng loại ngọc giản thượng phẩm, điều này còn có chút khó khăn.

Cậu đã xem qua vài phương pháp luyện khí, lại nói, phương pháp tâm luyện tuy rằng khó khăn rất lớn, nhưng lại là phương pháp thích hợp với cậu nhất. Phương pháp tâm luyện cần có được thần thức to lớn làm điểm tựa, vừa lúc phù hợp với tình hình của cậu. Có điều, khi luyện khí cần tam muội chân hỏa, cậu rất khó có thể có được thứ này, Khúc Phàm cũng không thể. Vì chuyện này, Thước Nhạc buồn rầu rất lâu, cũng may cuối cùng phát hiện ra một loại trận pháp có thể giải quyết vấn đề này, hỏa trận huyễn tật thiên. Huyễn tật thiên hỏa so với tam muội chân hỏa còn là loại hỏa luyện khí tốt hơn, hỏa trận huyễn tật thiên đúng là loại trận pháp kích hoạt ra loại lửa này. Tuy nhiên, muốn sử dụng loại trận pháp này cần chuẩn bị khá nhiều, không cẩn thận nhóm lửa lên người thì cũng không tốt.

Hỏa trận huyễn tật thiên còn cần nghiên cứu thêm mới được. Thước Nhạc trước chuẩn bị mua thêm ngọc thạch, từ khi có được truyền thừa, Thước Nhạc liền please Béo ca thu mua giúp các loại tài liệu, ngọc thạch kim chúc đặc biệt, rất nhiều loại tài liệu cổ quái đều là chuẩn bị cho việc luyện khí sau này. Cậu cùng Khúc Phàm mấy năm nay cũng kiếm đươc không ít tiền, mấy đồ trang trí bằng ngọc bán đi cũng tương đối nhiều, tiền vốn bỏ ra mua những khối ngọc trong không gian đã sớm thu lại, hơn nữa cậu đổ ngọc đổ lần nào trúng lần đó, cũng không sợ hết tiền, cho nên danh sách đưa cho Béo ca cũng rất dài. Cũng đã bỏ ra không ít tiền, hiện tại cậu chuẩn bị luyện chế ngọc giản, những tài liệu này cũng đến lúc dùng đến. Chính là không biết bao nhiêu mới đủ. Những thứ khác không nói, luyện chế ngọc giản cần đến rất nhiều ngọc bích, trong tay cậu có hơn mười khối ngọc bích, mỗi khối đều rất có giá trị, không nói tới việc cậu không nỡ dùng đến, mà số lượng kia cũng không đủ dùng.

Cuối tuần, Thước Nhạc được nghỉ, Khúc Phàm vẫn còn việc, một mình cậu đi tới cửa hàng của Béo ca, bọn nhỏ thì đưa về nhà để Khúc ba Khúc mẹ trông dùm. Phan Gia Viên vẫn mang hình dáng cũ kia, vừa đến cuối tuần thì sẽ vô cùng nhộn nhịp. Cậu cũng không đi vào cửa hàng vội, chậm rãi đi dạo một mình, cũng đã sắp tới sinh thần của Thôi lão, Thước Nhạc cũng chưa nghĩ ra nên tặng thọ lễ gì, trong tay cậu có không ít đồ, nhưng đều là những món đồ xa xỉ, sợ rằng Thôi lão sẽ không nhận. Cậu cũng muốn nhân dịp này dạo quanh co chút, nhỡ đâu còn có thể kiếm được đồ tốt.

Đi dạo vòng quanh bên ngoài mà vẫn không tìm được thứ gì ưng ý, cậu lại đi đến cửa hàng mỹ nghệ Đại Bằng, cậu vừa mắt hai bình sứ, giá cả cũng được, liền mua. Khi đang chuẩn bị về thì có người gọi “Thước Nhạc….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.