Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Chương 5: Hạt châu hiện ra



Cho tới giờ Thước Nhạc chưa từng là một người cầu tiến, điều này có lẽ cũng có liên quan tới cách giáo dục từ nhỏ của cha mẹ, hai vợ chồng hơn ba mươi tuổi mới có cậu, đương nhiên rất yêu thương, công việc của cha mẹ cũng không tệ, trong nhà chỉ có một đứa con cuộc sống lại không có áp lực gì, cậu có yêu cầu gì cũng được thỏa mãn, dần dần Thước Nhạc cũng không còn yêu cầu gì, dục vọng về vật chất không mạnh, lúc những đứa trẻ khác phiền lòng vì thi cử, cậu cũng không nghĩ tới thi được thứ nhất, dù sao Thước phụ Thước mẫu cũng không mong chờ sau này con mình có tiền đồ lớn, huống chi thành tích của cậu vẫn luôn khá. Thi đại học không thành vấn đề.

Vì thành tích thi đại học rất cao, mẫu thân nói cậu chọn ngành y lâm sàng, kỳ thực học cái gì cũng như nhau, làm bác sĩ tương lai công việc tốt, tám năm sống ở Bắc Kinh Thước Nhạc trôi qua rất hạnh phúc, cho dù là về học tập hay gia đình, việc học ở trường rất nặng, nhất là những người như cậu muốn lấy bằng tiến sĩ trong vòng tám năm ở hệ lâm sàng, vài năm nay có mấy người bạn cũng phải vòng vo năm năm rồi, có khi nghe được bạn cùng phòng oán giận, rồi sau đó lại cầm sách vở chăm chú ôn học. Thước Nhạc phi thường may mắn, trí nhớ và khả năng lý giải đều rất tốt, chỉ cần lúc đi học chăm chú nghe giảng viên giảng bài, tan học xem lại một lần, đều hiểu và nhớ kĩ rồi, nên lý thuyết bài tập với cậu mà nói không phải là gánh nặng, tám năm ở trường Thước Nhạc liên tục hấp thụ đủ loại tri thức y học, trong sách, ngoài sách, phi thường phong phú. Có thể nói cậu là sinh viên xuất sắc nhất khóa.

Nói về gia đình thì Thước Nhạc rất đắc ý, người yêu ôn nhu săn sóc, chính trực chung thủy, con trai nghịch ngợm khả ái, thông minh hiểu biết, còn có cha mẹ từ ái, yêu thương. Gia đình như vậy khiến cậu cảm thấy mỹ mãn. Có lúc cậu cũng nghĩ có phải từ lúc sinh ra cậu đã thích đàn ông không, nếu không sao có thể tự nhiên mà sống cùng Khúc Phàm như vậy, chìm đắm trong cuộc sống gia đình, nguyện ý được Khúc Phàm hộ dưới cánh chim, nguyện ý vì anh về nhà xuống bếp nấu cơm.

Năm nay là năm cuối cùng tại trường, trên cơ bản đều ở bệnh viện thực tập, còn phải viết luận văn tiến sĩ, thực tập tại bệnh viện cậu tiếp xúc đủ loại bệnh nhân, người một khi tiến vào xã hội suy nghĩ sẽ phức tạp hơn, nói thật cậu không quá thích như vậy. Khóa cậu có không ít thực tập sinh, nhưng sau khi tốt nghiệp có thể ở lại bệnh viện trực thuộc trường rất ít, còn lại phải dựa vào chính mình tự tìm việc, song tốt nghiệp đại học Hoa Cảnh, đa số bệnh viện đều cần, có điều mọi người đều thích chọn bệnh viện trực thuộc trường hơn, dù sao nó cũng là một trong mười bệnh viện tốt nhất cả nước. Thực tập sinh thi triển mọi thủ đoạn, ngầm có, Thước Nhạc lại không có tâm tư đó, kỳ thực cậu càng thích một bệnh viện bình yên hơn, gần nhà.

Haiz…việc này nghĩ sau đi.

Khúc Phàm vì chuyện hạt châu bận cả tuần, vẫn không tìm được, mắt thấy sắp tới năm mới, nguyên đán Khúc Phàm được nghỉ ba ngày, cũng khó được, khoa não ngoại mấy ngày này không có giải phẫu, giáo sư Từ cho Thước Nhạc nghỉ, nhưng không thể rời kinh, nếu bệnh viện có việc có thể kịp tới.

Một nhà khó được ăn cơm cùng nhau, nguyên đán Khúc phụ mẫu cũng tới, cùng nhau ăn cơm đoàn viên, dù sao không thể rời kinh, Thước Nhạc Khúc Phàm dẫn mấy đứa nhỏ vào không gian nghỉ phép.

Không gian của Thước Nhạc thay đổi không nhiều, có lẽ vì tới cực hạn rồi, Thước Nhạc dùng tinh thần thể xem qua, lục địa nằm giữa hư không, trong hư không là khí trắng, cảm giác đặc mềm, đó là linh khí hoặc đúng hơn là linh khí sinh sản, chúng là do Thước Nhạc có con thì sinh ra, từ khi có linh khí đó động thực vật trong không gian sinh trưởng càng tốt hơn, gia súc gia cầm Thước Nhạc nuôi cũng lớn dị thường. Gà to như gà tây, lông chim sáng bóng, da thịt nhẵn nhụi, hương vị tuyệt mỹ. Nấu canh gà uống qua khiến người tinh thần gấp trăm lần. Rau dưa hoa quả cũng vậy, Thước Nhạc và Khúc Phàm nghiên cứu qua, những hoa quả này có thể giống nhân sâm ăn vào kéo dài tuổi thọ không, Khúc Phàm qua thăm vị trưởng bối mà anh tặng rượu nho, nhờ uống nó mà xơ cứng động mạnh hết. Vì vậy, đồ trong không gian không thể bán ra ngoài. Sau khi Khúc Phàm làm một thời gian, đem lên đơn vị tặng không ít người. Mặc dù về vật chất không được lợi gì, nhưng đơn vị bọn anh khác những nơi khác, ở đây quan trọng là thực lực, toàn một đám người tự nhận siêu thoát phàm nhân, những người này muốn gì, là nâng cao thực lực, thực vật trong không gian không thể đề cao bao nhiêu, nhưng có thể giúp tăng cường tố chất thân thể, khiến bách bệnh bất xâm thân thể khỏe mạnh, là điều mà bao nhiêu người khát vọng. Khúc Phàm vào cục mật vụ thì liền nghĩ muốn xem báo cáo điều tra về Thước Nhạc, kỳ thực nếu không vì sinh Kì Kì động tĩnh quá lớn, người điều tra lúc đó cũng không biết. Chỉ là tình huống của Thước Nhạc có điều đặc thù, nhân viên điều tra chỉ cho rằng Thước Nhạc là một dị nhân hệ thực vật, dị nhân hệ thực vật không có gì ngạc nhiên, cục mật vụ bọn họ đã có ba người, năng lực không mạnh, nên lúc đó không lưu ý. Khúc Phàm lợi dụng điểm này, bảo vệ Thước Nhạc, dị nhân hệ thực vật có một năng lực chung, bọn họ có thể đề cao thực vật, loại năng lực này có mạnh có yếu tùy vào thiên phú của dị nhân. Nói Thước Nhạc hái một ít rau xanh trồng trong không gian khoảng một năm, những thực vật đó tác dụng không quá lớn, có thể giúp dị nhân hay cổ võ giả nâng cao thực lực một chút, nhưng tác dụng với người thường thì lớn hơn, không chỉ có thể tăng khí lực, còn có thể ức chế tế bào có hại sinh ra, điểm này khiến cục mật vụ vui mừng không ngừng. Qua kiểm tra đo lường những rau xanh đó đều được đưa tới bàn cơm của những vị lớn tuổi, sự thay đổi rõ rệt khiến người trồng Thước Nhạc càng thêm được coi trọng. Thước Nhạc dùng dị năng tự trồng ra thứ có tác dụng như vậy, không thể không khiến người khác xem trọng.

Thước Nhạc dựa theo lời Khúc Phàm, dùng một ít ‘dị năng’ trước mặt người của cục mật vụ khiến một cây cải trắng bình thường lớn thành một cây cải trắng dinh dưỡng phong phú, kỳ thực cậu chỉ là cẩn thận rót nước hồ pha loãng vào đất, công năng của nó quả thực cường đại, qua trắc thí, Thước Nhạc từng tháng có thể cung cấp ba trăm cân dau rưa, con số này rất lớn, không quá nhiều cũng không quá ít, nên có thể ăn được chúng chỉ có những người đứng đầu. Cục mật vụ cũng hiểu năng lực của dị nhân, nếu vượt quá con số này dị nhân sẽ tiêu hao tinh thần lực, nên cũng thôi, từng tháng ba trăm cân là được.

Tác dụng mạnh của rau dưa khiến Thước Nhạc thành nhân vật bảo hộ trọng điểm của cục mật vụ, tài liệu của cậu được xếp vào cấp S dù là Khúc Phàm cũng không thể xem. Dưới sự yêu cầu cường liệt của Khúc Phàm và Thước Nhạc cục mật vụ cũng triệt đi những bảo tiêu phân phối cho cậu, Khúc Phàm rốt cục yên tâm, như thế này cục mật vụ sẽ không bao giờ làm phiền Thước Nhạc nữa.

Dù là vậy, thực vật trong không gian cũng không giảm, trái lại còn tăng. Rau dưa cung cấp cho cục mật vụ đều là mới trồng, tác dụng của nó được hạn chế trong một phạm vi nhất định. Thước Nhạc khai một mảnh đất trồng rau trong nhà, coi như làm yểm hộ, nhưng vậy thì cậu phải bỏ hai cỏ trên đó, đã trồng hơn ba năm rồi, thành quy mô rồi, giờ bỏ thực tiếc. Vì vậy quyết định trồng tại khoảng hẹp trước dãy nhà hậu viện, thế thì cục mật vụ cũng không có hoài nghi, dù sao người đều có quán tính, hiểu biết của họ về dị nhân hệ thực vật khiến họ không ngờ Thước Nhạc căn bản không phải dị nhân.

Thước Nhạc dẫn Khúc Phàm và bọn nhỏ tới cạnh biển, đứng trên bờ cát trắng nhìn bọn nhỏ vẻ mặt hưng phấn cười vui vẻ, “Được rồi, các con hôm nay chúng ta rời bến, xem cá heo.”

“Quá tuyệt!!! Ba ba, con muốn ăn cua.” Kì Kì hoạt bát nhất, đặt mông ngồi trên bờ cát ngửa đầu ồn ào.

“Con muốn ăn tôm hùm.” Hái mắt kính Tiếu Tiếu nói.

“Ha ha, ba ba con ăn gì cũng được, cá hồi như lần trước ba làm cũng được.” Quả Quả cười hì hì nói.

“Hôm nay chúng ta ăn cái gì đều phải tự bắt, bắt được cái gì ăn cái đó.” Khúc Phàm ôm bé nhỏ nhất, cởi tã của bé ra nói.

“Không phải chứ, lão ba.” Quả Quả buồn bực, nếu không bắt được, buổi tối chỉ có thể ăn cua và sò.

Thước Nhạc vỗ vai Quả Quả, “Không sao có thể nói lão ba bắt cho con.”

Vì thường tới nơi này, Khúc Phàm cũng sắp thành ngư dân rồi, câu cá bắt tôm, cực kỳ thành thạo. Tất cả ngồi lên chiếc Princess62 mà Khúc phụ mua, kỳ thực cũng không cần du thuyền tốt như vậy, chỉ là Khúc Phụ vừa nhìn thì ưng nên mua.

Lái du thuyền tới nơi cá heo thường tụ tập, bọn nhỏ nhảy vào biển bơi, mấy tiểu từ này bơi không tệ, trong không gian cũng không có gì nguy hiểm, ngay cả Phi Phi cũng xuống chơi, tiểu từ này từ nhỏ biết bay, chơi trong nước cũng không sợ chìm, mà Tiếu Tiếu với Kì Kì thì lợi hại rồi. Thước Nhạc không xuống biển, ngồi ở khoang thuyền, tinh thần tập trung vào cá heo, dẫn bọn chúng tới.

“Hắc.” Cách cách… một con cá ngừ bị Khúc Phàm bắt lên.

“Bắt hai con cá hồi được rồi, cá ngừ bọn nhỏ không thích ăn.” Cậu nghĩ chỉ cần dùng tinh thần lực là được rồi, nhưng thế này thì thú vị hơn. Vả lại Khúc Phàm cũng nguyện ý bắt, bắt cá trong nước, rất có tính khảo nghiệm năng lực bơi.

“Không thành vấn đề, cá ở đây phong phú, hình như còn nhiều hơn lần trước.”

“Đùng là nhiều hơn, ai…Kì Kì con xuống cho ba.” Đang nói với Khúc Phàm liếc mắt nhìn bọn nhỏ, kết quả thấy Kì Kì đang ngồi trên một con cá heo.

“Không sao đâu ba ba, con cá heo này ngoan lắm.”

“Ha ha, thằng nhóc này biết chơi thật.” Khúc Phàm đầy mặt ý cười bơi qua.

Cá heo rất thông minh, chở Kì Kì bơi vòng quanh du thuyền, mấy đứa nhỏ khác ucngx mỗi người một con, tiếng cười tràn ngập vùng biển này.

Thước Nhạc tìm vài con cua trong biển, cua biển tính hàn không thích hợp ăn nhiều, mỗi lần Thước Nhạc chỉ cho mỗi đứa ăn một hai con, cũng không ăn bao nhiêu lần. Bình thường thì làm cua đồng, nhưng cua đồng trong hồ quá thơm, ăn nhiều cũng chán, bọn nhỏ cũng không quá thích, Khúc Phàm thì lại rất yêu thích.

Cất cua đi, Thước Nhạc lại tìm một con tôm hùm khoảng bốn cân, thêm cá hồi, hình như hơi nhiều, lúc cậu đang định xử lý tôm hùm, trong đầu lại hiện lên một cảnh tượng khiến cậu sợ hãi, đặt mọi thứ xuống đi ra ngoài.

Kì Kì đứa bé này cưỡi cá heo bơi trong biển một hồi, cảm thấy không thú vị, vỗ cá heo, đứa bé này từ nhỏ đã thân cận động thực vật, làn này giao lưu với cá heo cũng không có cản trở, chỉ cần cậu đụng vào nó là có thể khiến nó hiểu ý đồ của cậu, con cá heo đó bắt đầu bơi ra khơi, chìm vào nước rồi lại nhảy lên, khiến Thước Nhạc kinh sợ chính là nó vào nước giờ lại không lên, mang theo Kì Kì bơi vào đáy biển.

Không cảm nhận Kì Kì có gì không khỏe, cậu buông tâm một chút, lúc này chỉ cần dùng tình thần lực, là Kì Kì có thể đi ra khỏi nước, chờ chạy đến bên cạnh du thuyền liền thấy Kì Kì ngồi trên cá heo ngoi lên “Nga ha ha ha…” cá heo vừa rời biển liền nhảy cao lên, Kì Kì ngồi trên lưng nó kêu to không ngừng, cực kì hưng phấn.

Khúc Phàm lúc này ở bên cạnh thấy cũng choáng váng, nha, đây là con mình sao, rõ ràng là một Tarzan, điểm này thì anh và Thước Nhạc quả là lòng có tê linh (thông hiểu nhau mà không cần nói ra), mặc dù đây là biển, không giống như trong phim, song nhìn thần thái đó, đức hạnh (thường mang nghĩa xấu) không khác gì một Tarzan nhí. Đứa nhỏ này tuyệt không sợ, biển như chỗ vui chơi của nó. Hai phụ thân một người ở trên một người trong nước, thần tình ngu ngốc nhìn con mình làm đủ kiểu động tác yêu cầu cao, thậm chí có hai lần bảy tám phút mới ngoi lên, Thước Nhạc dùng tinh thần lực nhìn, cậu bé ở trong nước còn nói chuện, miệng liên tục phun bóng, nhưng hoàn toàn không có chuyện không thể thở hay sặc nước.

Lúc này cũng đừng chơi nữa, vội kéo con lên.

Bốn đứa nhỏ được đưa lên, mấy đứa nhỏ khác đi trước thuyền câu cá, hai phu phu dẫn Kì Kì lên tầng hai. Hai người ngồi đối diện con.

Kì Kì nghi hoặc nhìn hai người ba.

Khụ khụ… Thước Nhạc ho khan một chút, hình như hơi nghiêm túc, nhìn cậu bé cười.

Cáp…ha ha ha…Khúc Phàm và Kì Kì nhìn biểu tình của Thước Nhạc thập phần buồn cười, hai người đều nhìn không được cười lên.

Sắc mặt có phần đỏ lên “Được rồi, cười cái gì. Bảo bối lại đây, đến chỗ ba ba.” Thước Nhạc kéo Kì Kì lại.

“Bảo bối, nói cho ba ba, vừa rồi  con có thể thở trong nước?”

Kì Kì gật đầu “Dạ, đúng ba ba.” Ba ba sao lại hỏi chuyện kỳ quái vậy.

Hai người nhìn nhau “Vậy trước đây Kì Kì cũng có thể thở trong nước sao?” Khúc Phàm hỏi.

Khúc Phàm nghiêng đầu suy nghĩ, “Con không biết. Kì Kì chưa thử qua.”

“Cục cưng nói cho ba ba biết, thở trong nước có cảm giác gì.”

“Ha ha, ba ba ngốc thật, thở là thở thôi, có cảm giác gì sao? Giống như trên mặt đất vậy a.”

Hai người nhìn nhau, trước đây Kì Kì hình như không có năng lực này. Hai người sầu muộn. Vì sao con họ sinh ra đều đặc thù như vậy.

Bữa trưa qua, Thước Nhạc dẫn hai đứa bé ngũ trưa, Kì Kì hôm nay tinh thần đặc biệt tràn đầy, kéo anh trai và lão ba thi câu cá, trẻ con khí lực nhỏ, cầm cần câu không nổi, Khúc Phàm chuẩn bị cho hai đứa một cái cần câu, cố định trên thuyền, chờ cá mắc câu, bọn nhỏ chỉ cần nhấn nút tự động, dây câu sẽ tự động thu hồi, nhưng không có tác dụng với cá lớn.

“A…con câu được.” Kì Kì và Quả Quả hai đứa bé cùng nhau lấy cá xuống, một con cá khoảng năm cân.

Khúc Phàm thực phiền muộn, tiểu tử này hôm nay giống như ăn thuốc kích thích vậy, nãy giờ đã bốn con rồi.

“Câu lên, nga, con này nặng quá. Anh, cần câu sắp rơi.” Cần câu phía trước bị kẹt, dây cột sắp lỏng, hai cậu bé cũng trượt theo vài bước. Nút tự động hoàn toàn không có tác dụng.

Quả Quả nghẹn đỏ mặt, dùng hết sức lực, quay đầu gọi lão ba “Lão ba mau tới.”

Khúc Phàm nhanh đi tới, tiếp nhận cần câu, nhìn cá trong nước, thật ghê gớm. Dài gần một mét.

“Đây là cá ngừ vây xanh, lớn thế này bắt lên chúng ta cũng không thể ăn, thả đi.” Con cá này bắt lên cũng không có dùng.

“Không được, châu châu của con còn ở bên trong mà.” Kì Kì la to.

“Châu châu gì?”

“Đó là bảo bối của Kì Kì, bọn con cột vào móc câu, cá không một hồi liền cắn câu. Dùng rất tốt.” Quả Quả nhìn lão ba giải thích.

Trong lòng hiếu kỳ, dùng sức bắt con cá đó lên.

A…đây là? Mở miệng cá lôi dây câu ra, một viên châu đỏ như máu rơi ra từ miệng cá. Sao anh có cảm giác thứ này rất quen thuộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.