Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 102



Đây là tội gì nhỉ?

“Đại đội trưởng, ông thấy rồi đấy, không phải là vợ tôi tàn nhẫn, mà là bà già này quá độc miệng, cũng may vợ tôi hiền lành, chỉ tát bà ta mấy cái liền tha, nếu chuyện này mà để tôi làm thì bà ta đừng mong bây giờ còn có thể thở được nữa.”

Tần Dã nói làm đại đội trưởng giật giật khóe miệng.

Ông ta thật sự không biết nên nói gì mới tốt.

Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì, không hiểu sao cũng thấy lời này có vẻ rất hợp lý?

Nếu đổi lại là người khác vu tội vợ ông ta, ông ta chắc chắn cũng mặc kệ nam nữ….Khiến kẻ đó đứng tiến vào, nằm đi ra.

“Chuyện này….”

Ông ta còn chưa biết nói gì, lại nghe Tần Dã tiếp tục bảo: ”Chuyện hôm nay không thể để yêu được, tôi đã bảo Tần Dư đi báo án rồi, bà ta vì muốn con gái nhà mình không bị thương tổn mà chạy đi hắt nước bẩn lên người vợ tôi, việc này nếu không truy cứu đến cùng, vậy chẳng phải là vợ tôi vô cớ chịu ủy khuất sao? Đại đội trưởng, chuyện này ông đừng có quản.”

Đại đội trưởng:.....

Ông ta dù sao cũng là đại đội trưởng, làm sao có thể không quản được?

Nếu như không phải hai người đánh nhau trong cái thôn này……Thì cho dù có đánh c.h.ế.t người đi nữa, mắt ông ta cũng không thèm nhấc lên một cái.

Nhìn về phía hai vợ chồng biểu tình y hệt nhau, chuyện này thật sự không thể chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không được rồi.

“Được thôi, vậy tôi không quản, ở đây chờ công an, nhưng bà ta bây giờ, nếu bị lạnh đến sinh bệnh thì…..”

Dung Yên cười: ”Đây đâu phải chuyện chúng tôi cần quan tâm? Bây giờ tôi bị bà ta vu tội như vậy, có thể hoàn hảo đứng ở đây là do tâm trí tôi kiên định, nếu phải là ai yếu đuối vụng về, đã sớm bị bà ta nói cho xấu hổ nhảy xuống sông dùng cái c.h.ế.t chứng minh trong sạch rồi.”

Đại đội trưởng:....

Quay đầu nhìn người đang ngã trên mặt đất, trên mặt lộ ra chút thương cảm hiếm hoi.

“Mẹ của Từ Khả à, chuyện bà nói thật sự không có đâu, thanh niên trí thức Dung với Tần Dã cảm tình rất tốt, nếu không sao họ lại đi xây nhà mới chứ? Tôi thấy thế này, hay là bà xin lỗi vợ Tần Dã đi, tôi giúp bà bảo cô ấy cho mặc quần áo khô.”

Dù sao cũng đỡ hơn là mặc quần áo ướt rồi bị lạnh bệnh.

Bà Từ thật sự bị lạnh đến ngu người rồi, hai hàm răng của bà ta va vào nhau lập cập, quả thật chịu không nổi.

Bà ta thực sự rất sợ.

“.....Xin, xin lỗi, là tôi, là tôi nói bậy….”

Đại đội trưởng thấy bà ta chịu cúi mình, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ông ta nhìn sang Dung Yên, ”Vợ Tần Dã này, cô xem….”

Dung Yên nhướn mày cười lạnh, ”Bà ta nói xin lỗi là xong rồi? Vậy cần công an trên đời này để là gì nữa? Nhưng mà ông muốn đưa bà ta đi sưởi ấm thì cứ mang đi đi, người này giao cho ông, nếu bà ta chạy mất, tôi tìm ông tính sổ…..”

Bây giờ ông ta thực sự rất muốn chửi người.

Mẹ nó, ông ta chỉ là phát chút thiện tâm, lại vô tình kéo phải phiền toái lớn rồi?

Bà Từ cũng không muốn chết, bà ta sâu sắc cảm nhận được, nếu còn không mau nói gì đó….Chẳng cần đến 1 tiếng nữa, bà ta cũng sẽ bị đông lạnh đến chết.

Vì thế nhanh chóng nói với đại đội trưởng: ’Đại đội trưởng, ông đúng là người tốt, tôi thực sư lạnh lắm rồi, ông đưa tôi đi sưởi ấm có được không? Cho tôi mượn quần áo khác thay, xin ông đấy.”

Đại đội trưởng nghe bà ta bảo vậy, mặt đen lại.

Còn muốn mượn quần áo?

Thời buổi này ai mà nỡ mang áo bông ấm áp ra cho người ngoài mượn chứ?

Bà ta đúng là….Lớn lên thì xấu, nhưng mơ lại rất đẹp.

Mặt đanh lại: ”Không có quần áo đâu, muốn sưởi ấm thì theo tôi….”

Một lần nữa cảm thấy hối hận, đáng ra ông ta nên giả mù mới đúng, không biết tự nhiên nổi thiện tâm làm cái mẹ gì nữa.

Người bị đại đội trưởng dẫn đi, sau khi Hoàng Thúy Hoa biết được chuyện này thì tức giận vô cùng.

Trong lòng mắng chửi ông ta rảnh rỗi đi xen vào việc nhà người khác.

Làm cái chức bé tí, nhưng đi quản không ít việc đâu.

Biết rõ vợ Tần Dã không dễ chọc, còn cố tình đi vào tổ kiến lửa, đây đúng là chuyện tốt mà ông ta có thể làm ra.

Mà lúc này, bà Từ lại hỏi đại đội trưởng lần nữa: ”Có thể cho tôi mượn quần áo hay không?”

Bà ta thấy biểu tình đại đội trưởng không d.a.o động, tức mình khó chịu nói: ”Tôi có mười đồng tiền, có thể mua áo bông….”

Mười đồng tiền cuối cùng cũng làm đại đội trưởng rung động.

Chỗ đó cũng không ít đâu.

“Vậy bà chờ một chút, để tôi đi hỏi thử.”

“Phiền ông rồi….” Bà Từ thật sự không chịu nổi lạnh lẽo nữa.

Đều nói vùng khỉ ho cò gáy sinh ra điêu dân, nhìn xem! Có chút quần áo đều cũng không nỡ cho mượn.

Đại đội trưởng đi ra ngoài, vừa vặn đụng mặt vợ mình đang tức giận hùng hổ xông tới.

Vì thế trước khi bà ta phát hỏa, ông ta đã nhanh miệng nói chuyện mua quần áo ra trước.

Hoàng Thúy Hoa nghe xong, lửa giận lập tức tắt ngúm: ”Tôi có quần áo cũ, để tôi đi lấy, ông chờ chút, đừng quên thu tiền của bà ta.”

Mười đồng tiền, bà ta hoàn toàn có thể mua một bộ quần áo mới. Cái áo bông cũ chắp vá kia của bà ta không đáng mười đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.