Hoàng Thúy Hoa nhìn thấy cô dứt khoát như vậy, bà ấy không khỏi vui mừng.
“Cháu phải về thành phố thăm cha mẹ, đương nhiên là cháu gấp hơn rồi, số này bán cho cháu hết, thím cũng không lấy nhiều tiền đâu, cháu đưa cho thím 20 đồng là được rồi.”
Mấy thứ này của bà ấy tổng cộng đáng giá bao nhiêu, bà ấy đương nhiên biết rất rõ.
Dung Yên không ngờ bà ấy lại dứt khoát như vậy...không giữ lại chút nào.
Nhưng mà, nhiều thứ như vậy - hai mươi đồng, bà ấy cũng không lấy giá quá đắt.
Nếu không thì cô sẽ không chịu thiệt mà mua đống đồ này đâu.
“Được, vậy cháu lấy số đồ này.”
Cô lanh lẹ lấy tiền ra, đếm ba tờ năm đồng và mấy tờ một, hai đồng.
Hoàng Thúy Hoa nhìn thấy số tiền này, lập tức lại nở nụ cười lộ ra hàm răng đầy cao răng.
“Ôi, vừa đúng hai mươi đồng.”
Vẫn là cô gái trong thành phố có tiền, lại mang theo nhiều tiền trên người như vậy.
Cả đời này, bà ấy chưa bao giờ cầm theo hai mươi đồng trong người.
Dung Yên không muốn nhắc đến chuyện đó, “Thím, vậy thì phiền thím đem mấy thứ này đến nhà cháu trước.”
Tâm trạng lúc này của Hoàng Thúy Hoa rất tốt, đương nhiên đồng ý: “Việc này có gì mà phiền chứ, thím đem đến nhà cháu liền đây.”
Người phụ nữ quanh năm suốt tháng làm việc nhà nông, sức lực đương nhiên rất nhiều, bà ấy mỗi tay xách một túi đi ra ngoài.
Đợi Dung Yên đi ra ngoài, Hoàng Thúy Hoa nhanh chóng khóa cửa lại.
“Vợ Tần Dã, vậy thím đem mấy thứ này sang nhà cháu trước nhé.”
Dung Yên gật đầu, bên này, đại đội trưởng cũng làm xong giấy chứng nhận rồi.
“Vợ Tần Dã, này, đây là giấy chứng nhận, cháu cầm lấy đi, đúng rồi, Tần Dư nói thằng bé cũng đi theo, đúng không vậy?”
“Vâng, đúng, đi cùng cháu, thằng bé có thể giúp cháu xách đồ này kia ở trên đường.” Thực ra, nếu Tần Dư không đi theo, cô chắc chắn sẽ thoải mái hơn, dù sao thì cô cũng có không gian.
“Được rồi! Chú làm giấy chứng nhận cho hai đứa rồi đó.” Đội trưởng nói một câu trong lòng, thằng nhóc Tần Dư thật sự rất dũng cảm, không sợ bị bán à?
Nhưng ý tưởng này cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi.
Ông ấy không tin vợ Tần Dã sẽ làm ra loại chuyện này.
Dung Yên nhận lấy chứng nhận xem một chút, “Vậy tụi cháu đi trước đây.”
Cô vẫy tay với Tần Dư: “Về nhà thôi.”
Dung Yên quay người bước ra ngoài.
Tần Dư lập tức đi theo.
Đại đội trưởng nhìn cậu bé tung ta tung tăng, không khỏi lắc đầu, thằng bé thật sự không biết thế giới này nguy hiểm như thế nào!
Hai chị em họ về đến nhà.
Tần Dã nhìn thấy Tần Dư đi chung với vợ mình, trong lòng có chút khó hiểu... Chắc là thằng bé này đi tìm vợ anh.
Anh còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy em trai mình vui vẻ đắc ý nói: “Anh cả, em đi thu dọn quần áo đây, lát nữa em sẽ đi cùng chị dâu cả.”
Tần Dã:...?
Em nói gì vậy?
Tần Dã quay đầu lại: “Thằng bé nói vậy là có ý gì?”
Dung Yên nhìn vào mắt anh, “Ý giống như thằng bé đã nói, xem ra anh thật sự không biết chuyện này.”
Cô vốn tưởng rằng cậu bé Tần Dư đã bàn bạc chuyện này với Tần Dã.
“Đừng lo lắng, em sẽ không để em trai anh đi lạc đâu.”
Tần Dã:...
Anh lo lắng chuyện này sao?
Anh là quá ghen tỵ rồi.
Người con rể chính thức như anh không thể đi, nhưng Tần Dư lại có cơ hội này.
“Tần Dư đi theo cũng tốt, thằng bé này rất khỏe, đến lúc đó em cứ để cho thằng bé xách nhiều đồ chút.”
Dung Yên mỉm cười, “Được.”
Ban đầu, cô có thể gọn nhẹ mà xuất phát, nhưng bây giờ thì không thể.
“Đúng rồi, anh nhờ em gái luộc mấy quả trứng cho em ăn trên đường, còn bánh nướng áp chảo, chắc là không kịp rồi.” Nếu như ngày mai đi, buổi tối còn có thời gian chuẩn bị.
Dung Yên không quan tâm đến chuyện này, dù sao trong không gian của cô có cả một cái siêu thị đó, đem theo làm gì chứ?
Vấn đề chỉ là không tiện lấy ra ngoài mà thôi
“Không sao đâu, trên tàu có bán đồ ăn, không đói được đâu, lát nữa, em lên huyện có thể tiện thể mua một ít đồ ăn.”
Tần Dã nhìn cô, “...Vậy thì em mau chuẩn bị đi! Đúng rồi, thứ lần trước anh đưa cho em...”
Anh nhìn xung quanh trái phải một lát, thấy không có ai để ý đến bên này, liền sáp lại gần nhỏ giọng nói: “Em lấy một khối đưa cho cha mẹ nhé.”