Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 117



Trong giây tiếp theo, thân hình của Dung Yên vừa động…… Cũng giống như vừa rồi, không biết cô ra tay như thế nào.

Giữa tiếng hét thảm của người đàn ông, cánh tay đang buông thõng của ông ta lập tức hồi phục.

Sau khi người đàn ông hét thảm, phát hiện tay ông ta lại có thể cử động linh hoạt lại không còn bị đau.

Ôi mẹ tôi ơi, tay ông ta không phải bị gãy sao?

“Các người cút đi.” Dung Yên lạnh lùng nói ra một câu này.

Cô gái này thật là có bản lĩnh, người đàn ông thật sự sợ hãi, ông ta vội vàng đỡ mẹ già còn đang hùng hổ muốn mắng chửi.

“Mẹ, chúng ta đi……”

Lăn lộn bên ngoài xã hội cũng không phải không có chút mắt nhìn.

Chỉ là lần này bọn họ thật sự đã nhìn lầm, không ngờ một cô gái thoạt trông dễ bị người ta ức h.i.ế.p như vậy, lại có thể mạnh mẽ như thế.

Một khi hai người này trốn đi, nhân viên bảo vệ cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao cũng không phạm tội.

Quay đầu nhìn về phía Dung Yên, chỉ thấy cô định đặt hai cái túi lớn lên trên kệ để hành lý.

Vì thế liền vội vàng nói: “Đồng chí, tôi giúp cô.”

“Cảm ơn!” Dung Yên không từ chối.

Đợi sau khi bảo vệ làm xong, nhân viên bảo vệ nhìn cô thật sâu, rồi rời khỏi.

Còn những người khác trong toa xe cũng vội vàng thu ánh mắt, trong lòng nhớ kỹ người phụ nữ này không dễ đụng, họ vẫn nên ít chọc vào phiền phức một chút thì hơn.

Phải nói rằng, vốn dĩ xe lửa đã hỗn tạp, người nào cũng có.

Một cô gái xinh đẹp, cộng thêm một cậu nhóc đẹp trai tuổi không lớn lắm, thật sự là có người định nghĩ cách ngầm đ.â.m chọc.

Nhưng mà Dung Yên vừa đến đã ra tay như vậy, đúng là khiến cho những người đang định rục rịch chần chờ.

Khiến cho họ không dám nảy sinh những suy nghĩ nhỏ không nên nữa.

Dung Yên nhìn về phía Tần Dư đang đứng ngây ngốc, “Choáng váng à? Sao không ngồi xuống nhanh đi?”

Tần Dư lập tức hoàn hồn, “Chị dâu, chị ngồi bên trong đi.”

Cậu ấy phát hiện ngồi bên ngoài người đi qua đi lại lối đi nhỏ này rất nhiều, chắc hẳn chị dâu sẽ không thích.

Tuy là thời gian ở chung cũng không lâu lắm, nhưng mà cậu ấy biết chị dâu là người đặc biệt coi trọng…… Vô cùng thích sạch sẽ, ví dụ như trước khi ăn cơm, nhất định kêu họ rửa tay mới có thể ăn cơm.

Dung Yên rất hài lòng, cũng không nhượng bộ.

Thật sự cô có hơi chịu không nổi mùi của toa xe này, mùi gì cũng có…… Đúng là hơi bị giày vò.

Sau khi ngồi xuống, Tần Dư cũng nhanh chóng ngồi xuống.

Cậu ấy nghiêng đầu nhìn qua ánh mắt có chút ngưỡng mộ.

Dung Yên cũng chú ý tới ánh mắt của cậu ấy, cô nhướng mày, “Nhìn chị như vậy làm gì?”

“Chị dâu, chị giỏi quá.” Lời này là Tần Dư nói tự đáy lòng.

Cậu ấy chưa từng gặp người phụ nữ nào giống như chị dâu…… Vốn từ vựng nghèo nàn khiến cho cậu ấy không thể diễn tả được hai chữ mạnh mẽ.

Đâu có giống những người phụ nữ trong thôn của họ, loại người hở chút là la lối mắng chửi, hơn nữa đều là vì tranh giành những thứ da gà nhỏ nhặt.

Dung Yên cong môi, “Bây giờ em mới phát hiện chị tài giỏi sao?”

Tần Dư cười hì hì, đây là lần đầu tiên Dung Yên thấy cậu ấy cười rõ ràng như vậy, “Nhóc con trưởng thành không tệ, cười lên càng đẹp hơn, sau này phải cười nhiều mới được, mặt đừng suốt ngày sa sầm, giống như ông già vậy.”

Tần Dư lập tức thu hồi nụ cười, nhưng hai vành tai cậu ấy lại đỏ lên với tốc độ nhanh như chớp.

Lẩm bẩm một câu, “Em là con trai, sao phải cười?”

Nếu cậu bé cứ suốt ngày cười, còn không phải mấy người trong thôn sẽ cho rằng cậu ấy dễ bị bắt nạt sao?

“Được, chút nữa, lúc nào em muốn đi vệ sinh, nói với với chị một tiếng, nhà vệ sinh ở bên kia.” Dung Yên chỉ tay.

Tần Dư nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ.

Cậu ấy gật đầu, “Em sẽ tự mình đi.”

Tốt xấu gì cậu ấy cũng là con trai, đi nhà vệ sinh còn bắt chị dâu đi cùng sao? Cậu ấy không cần mặt mũi nữa à?

Huống chi…… Cậu ấy vô dụng như vậy sao?

Ngay sau đó, sự chú ý của cậu ấy đều đổ dồn vào việc xe lửa đang chạy.

Vừa rồi ầm ĩ một trận, cậu ấy cũng chưa nhận ra rằng xe lửa đã rời đi.

“Tiếng xe này thật dễ nghe.”

Xình xịch xình xịch.

Cậu ấy thích nghe thanh âm này.

Ngoài ra còn có phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, khiến đoàn tàu giống như vừa đi xuôi vừa đi ngược…… Tàu này có vẻ đi rất nhanh.

Dung Yên liếc mắt nhìn ánh mắt tò mò của cậu ấy, cũng không quan tâm nhiều, cô nhắm mắt dưỡng thần…… Thật ra là đang nghĩ tới gia đình ban đầu của nguyên chủ.

Nhưng mà…… Cô phát hiện không biết vì cái gì, này ký ức lại khá mơ hồ, thứ có thể nhớ lại không nhiều lắm.

Hơn nữa, suy nghĩ nhiều, đầu cô có chút đau, vì thế cô không nghĩ tới nữa.

Người trong toa xe yên tĩnh được khoảng mười phút, lại tiếp tục ồn ào như lúc ban đầu.

Có tiếng con nít khóc, có tiếng người lớn nói chuyện……

Dung Yên ngồi xe lửa này khá khó chịu, đừng nói đến chiếc ghế ngồi này cứng muốn xì hơi.

Cô cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.