Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 118



Chịu đựng được tới lúc cơm chiều, Dung Yên nhờ vào túi xách che lại —— cô lấy ra hai hộp cơm.

“Đây là cái gì?” Tầm mắt Tần Dư dừng trên hộp cơm.

Đây tuyệt đối là chị dâu mua ở tiệm cơm quốc doanh, lúc đó cậu ấy không bước vào, vì thế cũng không biết chị dâu mua gì.

Dung Yên hất cằm, “Hộp đó là của em, em mở ra xem là được.”

Thật ra Tần Dư cảm thấy cậu ấy uống nước được rồi, đầu óc thì cậu ấy khống chế được, nhưng tay thì cậu ấy không khống chế được.

Đợi đến lúc cậu ấy ý thức lại, tay cậu ấy đã không nghe lời mở nắp hộp cơm bằng nhôm.

Lúc cậu ấy nhìn thấy bên trong hộp cơm chứa đầy cơm và thịt, lập tức sợ ngây người, “Cái này, đây là thịt sao?”

Dung Yên nhìn thoáng qua phản ứng này của cậu ấy, khóe miệng cong lên, “Em hãy tin vào đôi mắt của mình.”

Tần Dư không thể tin, “Nhưng, nhưng sao vẫn còn nóng vậy?” Có lẽ theo bản năng cậu ấy cảm thấy hỏi vấn đề này không hay lắm, vì thế cậu ấy hạ thấp giọng hỏi.

Lúc lên xe lửa đến giờ đã bao lâu rồi chứ?

Huống gì hôm nay còn lạnh như vậy…… Đáng lẽ hộp cơm này cũng phải lạnh chứ!

Cậu ấy không hiểu.

Dung Yên liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ăn cơm thôi.”

Tần Dư lập tức không hỏi nhiều, nhìn thức ăn thơm nức mũi, cậu ấy vô thức nuốt nước miếng, “Em…… Thật ra em không quá đói……”

Nhưng mà cái bụng này của cậu ấy không cho cậu ấy chút mặt mũi nào, trực tiếp phát ra tiếng, còn là kiểu rất vang dội, rõ ràng là đang phản đối.

Điều này làm cho sắc mặt Tần Dư cứng đờ.

Cái bụng này của cậu ấy không để cho cậu ấy chút tôn nghiêm nào sao?

Dung Yên nhìn cậu ấy, không trêu chọc, chỉ nói một câu, “Biết vì sao dáng em lại thấp như vậy không?”

Tần Dư bất mãn phản đối, “Em đâu có thấp……”

Dung Yên xì một tiếng, “Đầu suy nghĩ quá nhiều, điều này sẽ ảnh hưởng tới tốc độ phát triển của em, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”

Tần Dư:……

Còn không phải đây là do cậu ấy muốn để dành lại hộp cơm này cho cô ăn sao?

“…… Em ăn quả trứng gà là được, thật sự em không đói lắm……” Nói xong cậu ấy đi lấy trứng gà.

Dung Yên thật sự không ngờ nói chuyện với cậu nhóc này lại tốn sức như vậy, “Em không ăn, chị đây ăn một mình, em nói chị có thể yên tâm ăn không? Nhanh đi, không thấy mọi người đều nhìn sang đây sao? Nếu em lại không ăn, đồ ăn này chắc cũng không phải của chúng ta.”

Không phải của họ? Mắt Tần Dư lập tức nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nhiều người đôi mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm của cậu ấy như hổ rình mồi.

Người vẫn luôn bảo vệ thức ăn như cậu ấy lập tức cảm thấy không ổn, cậu ấy bất chấp tất cả, lập tức bắt đầu lùa cơm……

Cậu ấy có thể tiết kiệm cho chị dâu ăn, nhưng nếu là người khác muốn ăn…… Vậy tuyệt đối là không có chuyện đó.

Dung Yên nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của cậu ấy, cong môi cười.

Cậu nhóc này bị khích.

“Ăn ngon không?”

Trong miệng Tần Dư đang nhai cơm, khi nghe thấy câu hỏi, cậu ấy gật đầu như giã tỏi, “Ăn ngon……”

Món này mà không thể ăn? Vậy cậu ấy đúng là người không biết đủ.

“Vậy em ăn từ từ, đừng để nghẹn.” Sau khi Dung Yên nói câu đó, thì không quản cậu ấy nữa.

Bắt đầu ăn……

Quả nhiên, lần xuyên qua này thần đưa không gian đúng là tốt quá, giữ được độ ấm này giữa thời tiết như vậy đúng là báu vật thế gian.

Mùi thức ăn của chị dâu em chồng họ thì thơm, nhưng khổ cho mấy người của cả toa, mùi thơm nức mũi đó khiến nước miếng của họ đều chảy ra.

Vốn đang ăn các loại bánh trên tay, lúc này…… Nó chẳng còn ngon miệng chút nào.

Vấn đề là, ban ngày mấy người này đều ở trên xe, đồ ăn của họ sao còn có thể bốc khói chứ?

Mùi thịt thơm đậm đà trực tiếp xông ra vây lấy đủ thứ mùi mồ hôi khác nhau trong toa.

Nhưng nó kích thích mọi người kinh khủng.

Có mấy đứa trẻ thậm chí khóc ầm ĩ cả lên…… Ồn ào muốn ăn thịt.

Tuy là Tần Dư đang vùi đầu ăn cơm, nhưng là lỗ tai vẫn dựng lên, lắng nghe tiếng động xung quanh.

Vì thế sau khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con…… Cậu ấy lùa thức ăn càng thêm nhanh.

Sợ có người đến xin.

Nhưng mà, những lo lắng của cậu ấy không phải dư thừa.

Không thì, thật sự đúng là có người nắm tay một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đến.

Hai mẹ con đứng trên lối đi nhỏ, đôi mắt cậu bé nhìn chằm chằm không chớp mắt vào hộp cơm kia, nuốt nước miếng, “Mẹ, con muốn ăn thịt……”

“Đồng chí, thật ngại quá, đứa nhỏ khóc quá, có thể cho tôi xin miếng thịt được không? Tôi xin dùng bánh bột ngô đổi……”

Bánh trên tay người phụ nữ trông cứng, lại còn là loại rất nhỏ.

Tần Dư vẫn luôn vô cùng bảo vệ thức ăn, cậu ấy vừa nghe thấy, vội vàng nuốt miếng thịt cuối cùng xuống, “Không đổi, hết rồi.”

Tưởng cậu ấy ngốc lắm sao? Thịt đắt như thế nào chứ? Đổi một cái bánh bột ngô khó ăn như vậy à?

Cậu bé nhìn thấy miếng thịt cuối cùng đã không còn, lập tức cậu bé khóc vô cùng lớn tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.