Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 120



Thiết Trụ nhảy xuống, há họng kêu lớn, “Tần Dã, Tần Dã……”

Khi Thiết Trụ vào nhà nhìn thấy Tần Dã, anh ấy sửng sốt một chút, “Nhanh như vậy mà anh đã có thể đi lại rồi sao?”

Kể từ lần cuối anh ấy đến đây cũng chỉ hơn mười ngày thôi! Một người bị liệt như Tần Dã lại không còn bị liệt nữa à?

Tần Dã lạnh lùng nhìn anh ấy một cái: “Vết thương của tôi không nghiêm trọng như vậy đâu.”

Thiết Trụ:...

Không đúng đâu! Lần trước anh ấy nhớ rõ xương sườn của Tần Dã bị gãy, chân cũng bị gãy nữa.

Tại sao khỏe lại nhanh như vậy chứ?

Nhưng Tần Dã không cho anh ấy thời gian để suy nghĩ: “Cậu lấy được kính về rồi à?”

Thiết Trụ lập tức quên mất chuyện vết thương của Tần Dã.

Anh ấy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”

Thiết Trụ tươi cười vui vẻ, “Đáng ra phải mất mấy ngày, nhưng tôi không ngờ lại suôn sẻ như vậy, nhà máy thủy tinh đã làm xong rồi, bởi vì bọn họ sắp được nghỉ Tết rồi cho nên phải làm xong sớm, hôm nay tôi kéo hết thủy tinh đến đây cho anh rồi đó. Đúng rồi, chị dâu đâu? Sao tôi không thấy chị ấy?”

Anh ấy cũng đến đây một lúc rồi, nhưng vẫn chưa thấy Dung Yên ra ngoài, không phải còn đang ngủ nướng đó chứ?

“Cô ấy có việc phải về thành phố gặp cha mẹ.” Tần Dã không nói nhiều.

Thiết Trụ nghe vậy, vô cùng sửng sốt: “Còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi đó, bây giờ chị ấy về nhà rồi… Vậy chẳng phải chị ấy không thể đón Tết cùng anh sao? Hai người mới kết hôn năm đầu tiên, đã ăn Tết hai nơi rồi sao?

Sắc mặt của Tần Dã tối sầm lại:...

Nếu cậu im lặng, cũng không ai cho rằng cậu bị câm đâu.

“Đúng rồi, anh yên tâm để chị ấy một mình trở về thành phố sao?” Anh không sợ chị ấy về nhà rồi thì sẽ không quay lại sao?

Nhưng cuối cùng, Thiết Trụ nuốt xuống câu cuối cùng, chủ yếu là vì cuối cùng anh cũng nhìn thấy sắc mặt Tần Dã không tốt lắm, ánh mắt có chút hung dữ.

Haiz, lời nói thật cũng không thể nói.

Tần Mai nhỏ giọng nói một câu: “Chị dâu cả không về một mình, anh hai của em đi chung với chị ấy.”

Thiết Trụ nhìn cô bé vừa mới lên tiếng, vẻ mặt kinh ngạc: “Ôi, Mai Tử, cuối cùng thì em cũng nói chuyện rồi, anh còn tưởng em bị câm nữa đó, thì ra là không phải...”

Được rồi, một câu nói của anh ấy, lập tức đắc tội hai người.

Cô bé bỏ chạy ra ngoài ngay lập tức.

Tần Dã thì lại nhìn anh ấy với ánh mắt lạnh lùng: “Câm miệng.”

Thiết Trụ ngượng ngùng cười, “Ha ha, tôi chỉ đùa thôi mà! Đúng rồi, dỡ kính thủy tinh xuống, anh định để nó ở đâu?”

Tần Dã biết tính tình của Thiết Trụ, đương nhiên sẽ không so đo với anh ấy.

Anh chỉ vào phòng chính, “Đặt vào phòng kia đi.”

Đối với người dân thôn Tần gia mà nói, cửa sổ kính là thứ rất hiếm, lỡ như có ai đó làm vỡ thì cũng không tốt.

“Được rồi, anh đừng cử động, tôi sẽ nhờ bọn họ giúp bê nó xuống.” Thiết Trụ không muốn người thương tật phải làm việc.

Tần Dã vốn đã bị thương, còn không mau khỏe lại, sao có thể bầu bạn với vợ được chứ?

Anh chàng này khó lắm mới lấy được vợ, lại chẳng có gì cả... Nếu thân thể không tốt, người vợ này sợ cũng sẽ mất luôn.

May mắn thay, Tần Dã lúc này không biết anh ấy đang nghĩ gì, nếu như anh biết, nhất định phải đánh anh ấy mấy gậy.

Thiết Trụ hét lên với mấy người đang làm việc: “Mọi người, vài người đến đây đi, giúp tôi cẩn thận bê kính ra khỏi xe.”

Trong thôn chưa một nhà nào làm cửa sổ bằng kính cả cho nên rất nhiều người tò mò, người nào người nấy đều chạy đến.

Có người sờ lên kính thở dài: “Này, cái này lắp vào cửa sổ thật sự rất đẹp, vừa trong vừa sáng.”

Vậy mới nói cưới một người vợ vừa có tiền vừa xinh đẹp thì quan trọng như thế nào.

Chỉ có những người cổ hủ mới nói rằng m.ô.n.g nhỏ gầy như vậy nhất định không thể sinh con trai.

Sống trong căn nhà mới sáng sủa không tốt sao?

Ăn thịt không ngon sao?

Còn nữa, ăn cơm gạo trắng không ngon à?

Nếu như có thể, bọn họ thà không cần... Thôi vậy, vẫn cần phải có con trai mới được.

Nghĩ vậy số người ghen ghét đố kỵ đã giảm đi hơn một nửa.

Nhiều người, tấm kính lập tức được bê xuống.

Ai nấy đều vô cùng cẩn thận.

Sau khi Thiết Trụ đợi tấm kính được chuyển xong rồi, Tần Dã tính tiền cho anh ấy.

“Được rồi, vậy tôi phải về đây, đúng rồi, lần trước chị dâu nói muốn mua một chiếc TV, tôi nghĩ cuối năm nay chắc là không được rồi, phải đợi ăn Tết xong đã.”

“Ừ, không sao đâu.” Tần Dã không quan tâm đến chuyện này, người cũng không ở đây, đem TV về cũng không ai xem.

Ngoài ra, anh cũng không biết có kịp nối dây điện vào thôn này cuối năm nay hay không.

“Vậy tôi đi đây.” Thiết Trụ nhìn anh một cái, nghiêng người ghé vào tai anh thì thầm: “Tần Dã, vẫn là anh có nhiều cách nhỉ! Bản thân không thể đi, vậy mà lại để thằng nhóc Tần Dư kia đi theo, anh cao tay đó!”

Tần Dã:...

Anh hoàn toàn không bảo Tần Dư đi theo.

Mà là thằng nhóc đó tự mình quyết định đi theo.

Nhưng mà anh cũng không định giải thích chuyện này.

Thiết Trụ đi về... Đến giờ ăn trưa, mọi người trong thôn lại bắt đầu bùng nổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.