Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 126



Sau đó ông ấy nghĩ, chắc là do con gái ông ấy ở quê chịu khổ quá nhiều rồi, cho nên tính cách con bé cũng thay đổi.

Dung Yên không cần phải lo lắng rằng cô sẽ bị nhìn thấu, bởi vì cha cô đã giải thích lý do cho sự thay đổi lớn trong tính cách rồi.

“Yên Yên, con mệt không? Hay là đừng xem nữa nhé, bác sĩ nói... Còn mấy ngày cuối cùng này thôi, con cũng đừng buồn, sống c.h.ế.t là duyên phận, cha có thể nhìn thấy con trước khi chết, cha c.h.ế.t cũng nhắm mắt rồi...”

Đây là câu dài nhất mà cha Dung nói trong mấy ngày này, gần như dùng hết sức lực mà ông ấy gom góp mấy ngày nay.

Dung Yên tức giận nói: “Cha đừng nói nữa, tiết kiệm chút sức lực đi, đừng lo lắng, có con ở đây, cha không có nhắm mắt được đâu.”

Cha Dung:...?

Cuộc sống ở quê như thế nào vậy? Con gái của ông ấy cũng trở nên hài hước rồi.

“Ý con là... y thuật của con không tệ, cho dù cha muốn chết, chắc là cũng c.h.ế.t không được đâu.” Dung Yên rút tay lại, lộ ra nụ cười đắc ý, tự tin.

Cha Dung:...

Con gái, có thể con muốn đùa cha sống được phải không.

Chỉ dựa vào hai năm y thuật? Học với thầy lang nào vậy?

“Cha chính là thích dáng vẻ tự tin này của con... sau này cũng phải như vậy nhé...”

Dung Yên nghe giọng điệu hài lòng của cha cô, liền biết ông ấy hoàn toàn không tin.

“Thời gian có chút gấp, con châm cứu cho cha trước đã.”

Cô bắt đầu quay lưng lại và tìm kiếm chiếc kim bạc trong túi xách...Thật ra là tìm trong không gian.

Vợ ơi, em mau đến đây... Nếu còn không vào phòng, có thể em sẽ không gặp được người bạn già của mình lần cuối đâu.

Đè nén khí huyết đang trào dâng, ông ấy chậm rãi nói một cách khó khăn, “Yên Yên... chuyện này không gấp...”

Nếu không châm cứu, ông ấy vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, dù sao bác sĩ phán đoán ông ấy có thể sống thêm ba đến năm ngày nữa.

Nếu châm cứu, có lẽ ông ấy sẽ được đoàn tụ với tổ tiên dưới lòng đất của mình ngay lập tức.

Dung Yên không thèm quay đầu lại mà trả lời một câu “Sao lại không vội? Cha yên tâm, y thuật của con thật sự tốt lắm đó.”

Mặc dù cha là một người sắp chết.

Nhưng mà, nếu có thể sống được một ngày, cha nghĩ mình vẫn nên sống thêm một ngày nữa.

Con gái, con thực sự không cần phải nôn nóng đến mức đưa cha mình lên thiên đường đâu.

Vợ ơi, nếu em còn không quay lại, có lẽ em sẽ không được gặp anh lần cuối rồi.

Đáng tiếc mẹ Dung lúc này thực sự không nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp trong lòng cha Dung.

Lúc này bà ấy đang nghe ngóng chuyện gì đó.

Từ miệng chàng thiếu niên này, có lẽ bà ấy có thể biết được đại khái người con rể mà bà ấy chưa gặp mặt là người như thế nào rồi.

Gia đình có điều kiện như thế nào.

Điều này càng khiến bà ấy cảm thấy lo lắng hơn nữa.

Còn nghèo như vậy... Cô con gái xinh đẹp nũng nịu của bà ấy, sao mà sống được? Nuôi không nổi đâu!

Tần Dư nhìn nhìn vẻ mặt của bà Dung, trong lòng cảm thấy bất an, trầm ngâm một lúc rồi nói ra những gì trong lòng.

“..Thím, ăn Tết xong thì cháu mười ba tuổi rồi, cháu rất khoẻ, sẽ không ăn cơm gạo trắng ở nhà, cháu có thể lấy được bảy phần công điểm, đợi thêm một năm nữa, cháu có thể lấy được mười phần công điểm như anh cháu rồi, nhất định không để cho chị dâu cả đói bụng đâu...”

Cậu ấy cũng không phải là của nợ.

Nhưng mà, Tần Dư không nói chuyện này.

Mẹ Dung vốn đang vô cùng lo lắng, nhưng sau khi nghe những lời này, bà rất cảm động.

Bà ấy đã từng thấy những đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng bà ấy chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện đến như vậy.

Mẹ Dung vội vàng nói: “Nói linh tinh, cháu còn nhỏ như vậy, sao có thể làm được nhiều việc như vậy chứ? Phải chăm chỉ học tập, sau này trở thành người có tương lai.”

Tần Dư ngạc nhiên, cậu bé không ngờ thím lại bảo mình đi học.

Trong tình huống thông thường, không phải nên xem cậu bé là người thừa thãi sao?

“Được rồi, cháu vẫn còn là một đứa trẻ, việc kiếm tiền không cần phải lo lắng, cháu nên đi học thật tốt ở độ tuổi này.” Thôi vậy, có một đứa em trai hiểu chuyện như vậy, thế thì tính cách của anh trai cũng không tệ đến đâu được.

Hơn nữa, con gái cũng kết hôn rồi, cũng không thể bảo con gái ly hôn được.

Bà ấy vốn dĩ không phải người tự mình rối rắm, sau khi suy nghĩ thông suốt rồi, sự buồn bực trong lòng bà ấy cũng tan biến rồi.

“Thím ơi, thím là người tốt, chị dâu cả cũng là người tốt.” Tần Dư lần đầu tiên gặp được người tốt như vậy, cậu bé thật sự có chút không dám tin.

Mẹ Dung cũng bị vẻ mặt trịnh trọng này của cậu bé chọc cười.

“Cháu cũng rất tốt.”

Mặc dù nha đầu c.h.ế.t tiệt kia không ra hồn, nhưng lần này chọn người có lẽ cũng không chọn nhầm người đâu.

Chuyện Dung Yên không biết chính là Tần Dư dễ dàng hạ gục mẹ cô.

Bây giờ cô đang cầm một cây kim bạc đã khử trùng, cô sẽ ổn định tình trạng của cha mình trước.

Con gái, con nghiêm túc đấy à?

Ông ấy thực sự cảm thấy mình có thể sống thêm vài ngày nữa.

Nhưng sau khi đ.â.m kim, ông ấy... “Yên Yên! Hay là, con gọi mẹ đến rồi châm cứu nhé!“

Như vậy, ít nhất ông ấy cũng có thể nhìn thấy vợ mình lần cuối.

“Không cần đâu, con châm cứu cho cha trước rồi tính tiếp.”

Chuyện Dung Yên không nói chính là, nếu cô gọi mẹ đến, phỏng chừng mẹ cô nhất định sẽ không đồng ý.

Cho nên... Ngại quá, cô chỉ có thể hành động trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.