Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 129



Đương nhiên, cũng không nên đi tàn nhẫn với người khác nữa.

“Không được.” Dung Yên thu tay về, ”Cha được con chữa bệnh, nhất định sẽ không chết, dù sao ông ấy vẫn còn trẻ, nếu mẹ đi rồi, con kiếm thêm dì hai cho ông ấy cũng chả phải chuyện khó gì…..Chỉ sợ lúc đó cho dù mẹ có tức c.h.ế.t thì xác cũng đã lạnh rồi thôi.”

Mẹ Dung:....

Không cần chờ sau này, bây giờ bà cũng bị chọc cho tức c.h.ế.t rồi, bị nha đầu c.h.ế.t tiệt kia nói cho tăng xông luôn.

Duỗi tay nắm lấy cánh tay nhỏ kia….Được rồi, cuối cùng vẫn không nỡ tàn nhẫn đi bóp một cái.

“Con ngậm miệng lại cho mẹ! Ở nông thôn hai năm miệng lưỡi cũng trơn tru không ít nhỉ!” Trước kia cũng không thấy con bé bá đạo như vậy.

Dung Yên khẽ cười, cô còn ngại mấy lời vừa nãy chưa đủ kích thích, tiếp tục nói:

“Tục ngữ nói rất đúng, đã có mẹ kế thì sẽ có cha kế, đến lúc đó con sẽ biến thành nhóc đáng thương rồi nhỉ? Không còn ai yêu cũng không có ai đau lòng, đến cuối cùng chỉ còn lại cái xác lạnh là mẹ nhọc tâm thôi.”

Không, lão nương sẽ không nhọc tâm, vì lão nương muốn bóp c.h.ế.t con ngay bây giờ.

Dung Yên cảm thấy đã rót đủ canh gà rồi, liền cười ôm nhẹ lấy vai bà.

“Được rồi, có bệnh phải chữa, không cần giấu bệnh sờ thầy, tin con gái của mẹ, nhất định sẽ làm mẹ sống đến trăm tuổi, như vậy là có thể bên cạnh cha con cả đời, tuyệt đối không cho kẻ khác có cơ hội chen chân.”

Rốt cuộc con bé này đã lăn lộn đến chỗ nào vậy????

Sao lại khiến đứa con gái ngoan ngoãn của bà tha hóa thành cái dáng vẻ như này rồi?????

Không khí vui mừng khi gặp lại còn chưa kịp phát ra đã c.h.ế.t từ trong trứng, bà đập lên bàn tay đang đặt trên vai mình, tức giận nói:”Mau đi ăn mì đi.”

Đừng có mà ở đây chọc bà giận nữa.

“Dạ!” Dung Yên cười đi ra ngoài.

Vốn cô cũng không đói bụng, nhưng vẫn tri kỷ đi ra để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng già.

Ra ngoài, thấy Tần Dư ngồi ngay ngắn ở trên ghế, chén không trước mặt cậu biểu lộ cậu đã ăn xong.

“Còn đói sao? Vậy chén này cũng cho em.”

Tần Dư nhìn thấy cô ra ngoài, thần kinh căng chặt lập tức thả lỏng hơn nhiều.

Cậu lắc lắc đầu:”Em không ăn.”

Sau đó do dự một chút, lại mở miệng hỏi:”Thân thể của chú không sao chứ?”

Dung Yên:”Không sao, bây giờ ông ấy đang ngủ, mai em qua thăm cũng được.”

Tần Dư nghe thấy cô nói vậy, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Dung Yên đi rửa sạch tay trước rồi mới ngồi xuống bàn ăn mì.

Sau khi cô ăn xong, nhìn thấy Tần Dư bộ dáng vẫn còn câu nệ cứng nhắc, liền bảo:”Em không cần khẩn trương thế, mẹ chị em cũng gặp rồi, bà ấy là người tốt, cũng rất dễ ở chung, cha chị so với bà ấy lại càng dễ dãi hơn.”

Vị cha tiện nghi này của cô là người thành thật, không giống với lão cha ở hiện đại, là một con cáo già.

Nhưng mà mặc kệ là tính cách thế nào, thì đều khiến cô sinh ra cảm giác thân thiết.

Cảm giác bị mất đã lâu giờ lại tìm lại được….Cô ngẫm lại, vẫn có hơi cảm kích người khiến cho cô xuyên qua kia.

Mẹ Dung ngồi ở trong phòng rất lâu, bà xác nhận đi xác nhận lại bạn già quả thật sẽ không bị Diêm Vương đưa đi, chỉ đơn thuần ngủ say, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Ông già à, con gái ông nói có thể cứu ông, chúng ta vẫn còn hi vọng, nên ông phải cố gắng sống đấy.”

Bà thật sự không thể tin nổi, nhưng rồi lại không thể không tin.

Vì bạn già thật sự không hôn mê, mà chỉ là đang ngủ.

Trong khoảng thời gian này ông có bao giờ được ngủ an ổn đến vậy chứ?

Hy vọng bốc cháy lên trong lòng….

Nghĩ đến hai người ở ngoài, bà thu lại tâm tình phức tạp, bày ra bộ dáng hứng khởi.

Đi ra ngoài.

“Mẹ, nếu mẹ ra chậm thêm tí nữa là con sẽ vào gọi mẹ đó, bây giờ đã muộn lắm rồi, mẹ còn chưa sắp xếp phòng ngủ cho Tiểu Dư nữa.”

Tần Dư nghe thấy chị dâu nhắc đến tên mình, lập tức nói: ”Cháu chưa buồn ngủ, cô cứ để cháu tùy tiện ngủ chỗ nào đó là được rồi….Có giường có chăn là được.”

Mẹ Dung bị bộ dáng hiểu chuyện của cậu làm cho đau lòng.

“Ai u, sao vậy được, nhà còn phòng trống, để thím đi trải giường chiếu cho.”

Trẻ nhỏ vì sao có thể hiểu chuyện như vậy? Đơn giản là vì hoàn cảnh bắt nó phải hiểu chuyện.

Nghe nói cậu nhóc này không cha không mẹ, là anh trai cậu nuôi cậu lớn.

Dung Yên đẩy Tần Dư một cái: ”Đứng ngốc ở đó làm gì? Nếu chưa thấy buồn ngủ thì chị dẫn em đi tắm:”

Mẹ Dung cũng đang nghĩ bọn họ ngồi xe lửa nhiều ngày như vậy, khẳng định muốn đi tắm rửa sạch sẽ trước, liền nói:”Đúng vậy, mau đi tắm rửa đi, tắm sạch sẽ xong thì đi nghỉ ngơi.”

Cha Dung trước kia chiều con gái, đặc biệt xây một cái nhà tắm riêng cho Dung Yên.

Dung Yên dẫn Tần Dư đến nhà tắm, sau đó chỉ chỉ mấy chỗ: ”Đây là bên nước ấm, nếu thấy nóng quá thì vặn sang bên này, lạnh quá thì lại vặn sang bên này. Kia là xà phòng thơm, màu trắng là để gội đầu, xanh để tắm, đã biết chưa?”

Sau đó còn tri kỉ bỏ xà phòng ra bên ngoài cho cậu nhìn.

Tần Dư mơ mơ hồ hồ cầm lấy xà phòng đáp.

“....Biết.” Chắc vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.