Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 132



“.....Chuyện gì?”

“Ông phải đảm bảo với tôi sẽ không kích động đã.”

Thái độ này của bà khiến cha Dung càng thêm thấp thỏm, nghe giọng điệu có vẻ như là chuyện rất quan trọng?

“Tôi, tôi đảm bảo sẽ không kích động…..Bà mau nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mẹ Dung biết chuyện này sớm hay muộn cũng phải nói ra, rốt cuộc đến em chồng cũng dẫn về nhà rồi, hơn nữa chút xíu người ta còn muốn qua thăm hỏi.

Nếu bà không rào trước một chút, chỉ sợ thằng nhóc Tần Dư kia sẽ chịu thương tổn. Có khi còn sẽ nghĩ linh tinh mấy chuyện không tốt gì đó.

“Con gái ông ở dưới thôn tìm cho ông một người con rể không tồi, đã kết hôn rồi.”

Cha Dung còn tưởng là đại sự gì to tát lắm, hóa ra là con gái ông tìm đối tượng.

Tìm

Đối

Tượng

???????????

Hậu tri hậu giác phản ứng lại:’Bà vừa mới nói cái gì, nói lại tôi nghe lần nữa?”

Dù sau cũng đã nói một lần rồi, mẹ Dung cảm thấy dễ mở miệng hơn rất nhiều: ”Con gái ông kết hôn, đối tượng không tồi, tên Tần Dã, là ân nhân cứu mạng của con bé. Khoảng thời gian trước nó không cẩn thận rớt xuống sông, được Tần Dã đi ngang qua cứu lên, cũng may hai đứa nó vừa mắt nhau, sau đó quyết định kết hôn.”

“Lần này con rể ông vì chân bị thương nên không có tới, nhưng có em trai qua, đại diện đến thăm.”

Cha Dung:....

Từ từ, ông còn chưa tiêu hóa xong tin tức khủng bố này.

Mẹ Dung không nói gì nữa, bà biết bạn già cần thời gian để tiếp nhận chuyện này.

Vì vậy bèn xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Tận mãi lâu sau, cha Dung mới chậm rãi hồi thần lại.

Tâm tình……..cực kì khó chịu.

Cải trắng ông nuôi bị heo ủn đi mất rồi.

Mẹ Dung đi ra ngoài, bà nghe thấy trong sân có động tĩnh, liền đi ra nhìn xem.

Vừa thấy bóng người đang ở bên ngoài chẻ củi, bà lập tức bị dọa đến ngây người,

“Tiểu Dư, cháu làm gì vậy? Không đúng, cháu mau dừng tay lại đi!”

Trời ơi! Cái dáng người bé xíu như thế, sáng sớm tinh mơ đã dậy làm việc, quá hiểu chuyện rồi….Đồng thời càng khiến người ta đau lòng.

Tần Dư thẹn thùng cười: “Thím à, cháu không sao, cháu khỏe lắm, tỉnh dậy không có việc gì làm thì vận động chút cũng tốt, thím cứ để cháu chẻ nốt đi.”

Mẹ Dung vội vàng bước đến bên người cậu:”Ôi đứa nhỏ này….Thật sự không cần chẻ đâu, trong nhà vẫn còn nhiều, cháu mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”

Bà cẩn thận cầm lấy rìu trong tay cậu.

Thật không biết đứa nhỏ này tìm được rìu ở đâu nữa.

Tần Dư không có rìu, liền không có cách nào tiếp tục làm.

Đành phải quay về phòng.

Mẹ Dung nhìn cậu đi vào, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó đi vào bếp làm cơm sáng.

Chờ bà ra cửa lần nữa, đã thấy Tần Dư đang cầm chổi quét sân.

Ai u, sao đứa nhỏ này có thể cần mẫn đến thế?

Thật sự quá đau lòng.

“Tiểu Dư, đừng quét nữa, mau vào ăn sáng đi.”

Tần Dư đã quét gần xong, nghe vậy thì gật gật đầu.

Cậu để gọn chổi sang một bên, sau đó tri kỷ đi bưng cơm lên.

“Để cháu đi gọi chị dâu dậy ăn cơm.”

Thật kì cục…..

Đứa nhỏ này dậy sớm như vậy, không chẻ củi thì đi quét sân, nếu không phải nhà bà dùng nước máy có khi cậu sẽ đi gánh nước nữa.

Nhưng còn con gái bà đâu? Bây giờ thế mà còn chưa có rời giường!

Tần Dư vội vàng nói: ”Thím, chị dâu rất mệt, để chị ấy ngủ nhiều thêm một chút!”

Mẹ Dung:....?

“Trước kia con bé cũng dậy muộn như vậy?”

Đã làm vợ người ta rồi, sao có thể giữ nguyên thói quen sinh hoạt như lúc còn là một cô gái chưa chồng chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.