Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 141



Tần Dư chạy vào, cậu ấy thật sự không phải cố ý, thật sự là vừa nãy cậu ấy nghe thấy tiếng la của thím có chút thê lương.

Cậu ấy lập tức luống cuống, chạy vào trong mà không suy nghĩ nhiều.

Vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng thím đang thăm dò hơi thở của chồng mình, tất nhiên cậu ấy cũng nhìn thấy vết m.á.u ở khóe miệng trên khuôn mặt tái nhợt đó…Thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Thật đúng là không cần nói, điều này dọa cậu ấy sợ rồi.

Chú sẽ không... tức c.h.ế.t đó chứ?

Nếu thật là như vậy, chị dâu cả sẽ buồn đến chừng nào?

Một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ kéo Tần Dư ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

“Trời ơi, vẫn còn sống... Thật đúng là ông trời phù hộ...” Mẹ Dung gần như bật khóc vì vui mừng.

Mặc dù hơi thở rất yếu ớt, nhưng bà ấy vẫn cảm nhận được.

Thật tốt quá.

Tần Dư cũng vui mừng, còn sống là tốt rồi.

Nếu không thì người thím tốt như vậy... Còn có người chị dâu cả tốt như vậy đều sẽ rất đau lòng rồi.

Mẹ Dung quay lại nhìn thấy Tần Dư, lập tức nói: “Ôi, Tiểu Dư, cháu cũng ở đây à, mau giúp thím lấy một chậu nước nóng, ở trong nồi dưới bếp đó, cháu cẩn thận chút nhé...”

“Vâng.” Có việc để cho mình làm, đương nhiên Tần Dư sẽ mẫn làm việc.

Cậu bé nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhưng mà, cậu bé lúc này mới nhớ ra... Chú tức giận ngất rồi, chẳng phải nên đưa chú đến bệnh viện sao?

Nghe nói bác sĩ ở bệnh viện lớn trong thành phố đều rất giỏi đó!

Thật ra không phải mẹ Dung không muốn đi, mà là người này đã được bệnh viện cho về nhà... Còn nói bà ấy chuẩn bị tang lễ, cho nên bây giờ đi cũng vô ích.

Nhưng mà, bà ấy đã nhớ đến con gái.

Có lẽ con gái có cách, bà ấy phải nhanh chóng tìm con bé về nhà.

Chồng bà ấy đang trút hơi thở cuối cùng, nếu thật sự đến hơi thở cuối cùng đó cũng không còn nữa... Chỉ sợ Đại La Kim Tiên cũng là không có cách nào.

“Lão Dung, dù thế nào đi nữa anh cũng phải kiên trì... Anh còn chưa gặp con rể mới của chúng ta... Sao anh có thể cam tâm rời đi như vậy chứ? Có lẽ nếu anh kiên trì thêm một chút nữa, đến lúc đó, anh còn có thể ôm cháu ngoại...”

Nhà con rể không có cha mẹ, nói cách khác, bọn họ là mấy người trưởng bối đúng nghĩa duy nhất, dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng phải sống lâu hơn, để chia sẻ phần nào gánh nặng cho vợ chồng con gái.

Thở dài một hơi, bà ấy cũng không trì hoãn thời gian nữa.

Quay người đi ra ngoài... Lúc ra ngoài sân, bà ấy tình cờ gặp Tần Dư đang bưng nước nóng.

“Tiểu Dư, cháu cứ để đó trước đi nhé... Thím đi tìm chị dâu cả của cháu về nhà trước... Cháu nhớ đóng cửa cho kỹ, đừng cho ai vào hết...”

Tần Dư nghe vậy, vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Nhưng mà, cậu bé nên làm gì với chậu nước nóng trên tay đây?

Ngẫm nghĩ một lúc, Tần Dư vẫn bưng nước nóng vào phòng, tìm một cái khăn, lau vết m.á.u trên khóe miệng chú Dung…

Sau khi bà Dung bước ra khỏi cửa, bà ấy cũng có chút mờ mịt, bởi vì không biết phải tìm con gái ở đâu.

Hàng xóm nhìn thấy bà ấy liền bước đến hỏi: “Mẹ Yên Yên, chị đi đâu vậy? Nghe nói Yên Yên nhà chị đã về, con bé thế nào?“

“Về rồi, con bé đi hỏi thăm bác sĩ cho cha con bé rồi… Tôi không nói chuyện với chị nữa, vừa rồi bọn họ chọc cho cha con bé tức nôn ra m.á.u hôn mê rồi, tôi phải nhanh chóng tìm Yên Yên về nhà...”

Mấy người hàng xóm nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.

Đã tức đến nỗi hôn mê rồi sao? Vậy thì phỏng chừng sắp đi rồi...

Bọn họ nào còn dám trì hoãn thời gian của mẹ Dung nữa: “Vậy chị mau đi tìm đi, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, chúng ta là hàng xóm láng giếng cứ gọi một tiếng là được!”

“Ừm.” Mẹ Dung trả lời qua loa có lệ, rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng khi bà ấy bước ra khỏi con hẻm, thực sự không biết phải đi đâu để tìm con gái.

Ôi, con bé này rốt cuộc đi đâu rồi vậy?

Ngay vào lúc này, bà nhìn thấy con gái mình từ xa đi tới.

Cùng lúc đó, Dung Yên cũng nhìn thấy mẹ cô.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Mẹ đi tìm con phải không? Có phải cha con xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đây là điều duy nhất Dung Yên có thể nghĩ tới.

Nếu không, khuôn mặt mẹ cô sẽ không đồng thời vừa nôn nóng vừa mờ mịt như vậy.

Mẹ Dung:...

Sao đứa nhỏ này có thể đoán chính xác như vậy? Còn nữa, không thể nói điều gì đó tốt đẹp sao?

Nhưng mà, bây giờ không phải lúc quan tâm đến mấy chuyện này, bà ấy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cha con nôn ra m.á.u rồi hôn mê rồi, con mau về nhà xem đi.”

Có thể gặp nhau lần cuối hay không, còn phải xem tình cảm cha con sâu đậm của hai người rồi.

Dung Yên vô cùng kinh ngạc, nôn ra m.á.u rồi hôn mê? Không nên như vậy mà?

Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trong lúc cô đi ra ngoài.

Cho nên, cô không lãng phí thời gian hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, nhanh chóng đi về phía nhà mình.

Mẹ Dung nhìn thấy con gái đi rồi, bà ấy đương nhiên cũng nhanh chóng đi theo...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.