Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 152



“Mẹ, Tiểu Dư nói không sai, con đã đánh cả nhà Dung Văn Trạch nằm bò ra đất rồi, còn đập nát nhà của họ... Trong thời gian ngắn, bọn họ hẳn là bị con đánh sợ không dám đến nhà nữa, cho dù bọn họ dám đến nhà gây chuyện thì cũng không sợ, con đánh bọn họ thêm một trận nữa là được rồi.”

Không phục thì đánh, đánh một trận không được, vậy thì đánh hai trận.

“Bây giờ về nhà thôi!”

Mẹ Dung:...

Bà ấy vẫn chưa hoàn hồn sau tình trạng choáng váng mặt mày.

Cho nên chuyện này kết thúc rồi?

Bà ấy đột nhiên nảy ra một ý tưởng, mở miệng nói với Dung Yên: “Con gái, con về trước đi... Mẹ phải qua đó xem thử, cảnh tượng quan trọng như vậy, sao mẹ có thể không đến xem được chứ? Đây là một cảnh tượng khiến mẹ vui vẻ cả đời luôn đó.”

Dung Yên:...

Nhìn vẻ mặt cực kỳ hưng phấn của mẹ cô, khóe miệng cô giật giật.

Mẹ cô định ăn dưa ngay tại hiện trường à?

“...Không phải mẹ nói chân mẹ bị bong gân sao? Vẫn là đừng đi nữa, dù sao thì phần còn lại con đã lo xong hết rồi.”

“Vậy thì không được đâu, loại cảnh tượng này... Mẹ đã mong đợi hơn hai mươi năm rồi, nếu không đi, giống như bỏ lỡ mấy chục đồng vậy, buổi tối mẹ sẽ mất ngủ đó. Được rồi, con cứ yên tâm đi, con gái mẹ mạnh mẽ như vậy, sao mẹ có thể yếu đuối được chứ?”

“Hơn nữa, không phải con nói mình đã đánh bọn họ bò ra đất rồi sao? Con không cần lo lắng đâu.” Bà ấy chỉ đi bỏ đá xuống giếng, bỏ thêm một cục đá nữa....mà thôi.

Thật ra Tần Dư cảm thấy mình vẫn còn xem chưa đủ.

Cho nên cậu bé dứt khoát nhảy ra:“Chị dâu cả, em đi chung với thím.”

Sao mà chỗ nào cũng có em hết vậy?

Lúc đầu cô nghĩ rằng cậu bé này khá trầm ngâm, kết quả bây giờ... Có phải Tần Dư quá mức hoạt bát rồi hay không? Cô cảm thấy chỗ nào có việc thì chỗ đó có cậu bé.

“Không cần đâu.”

“Được.”

Hai giọng nói, hai câu trả lời khác nhau đến từ hai người.

Đôi mắt Tần Dư sáng lên,“Thím, lúc nãy chị dâu cả đã cho phép rồi, thím cứ để cháu đi theo đi, nếu không thì chị dâu cả sẽ lo lắng đó... Thím yên tâm đi, cháu chỉ đứng bên ngoài, không quấy rầy thím phát huy đâu ạ.”

Tần Dư không có ý gì khác, cậu ấy chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của mấy người đó thêm một lát.

Mai mốt về nhà, cậu ấy hoàn toàn có thể kể lại đầy đủ chuyện này cho ảnh cả nghe.

Mẹ Dung suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, vậy chúng ta mau đi thôi!” Nếu đến muộn, bà ấy sẽ không kịp xem nữa.

Tần Dư rất có mắt nhìn, khi nhìn thấy chân của thím bị bong gân, cậu bé đến đỡ thím cùng đi.

Vậy thì vấn đề đến rồi, cô nên đi? Hay là không nên đi?

Thôi vậy, chắc không có chuyện gì lớn xảy ra đâu, dù sao trong mấy người đó cũng không còn ai có khả năng chiến đấu nữa.

Vẫn là về nhà trước đi, cô vẫn lo lắng cho cha mình hơn.

Cho nên cô không hề do dự mà đi về hướng nhà mình...

Những người ở trước cửa nhà họ Dung còn chưa giải tán, bọn họ ở ngoài đã nghe thấy tiếng kêu rên trong sân……

Họ nghe cũng rất sảng khoái, vì thế không hề có ý định rời khỏi.

Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.

Lại không ngờ rằng, còn có thể nhìn thấy Đằng Dung của đại phòng đi tới.

Ánh mắt mọi người sáng lên…… Đây là vở kịch hay lại sắp lên sân khấu sao?

May là bọn họ chưa đi.

“Đằng Dung à! Sao bà lại ở đây?”

Lúc này mẹ Dung đã không cho Tần Dư giúp đỡ, “Dung Văn Minh và Dung Trân là hai cái đồ vô dụng…… Cái này là bọn họ chê ông Dung nhà chúng ta chỉ còn sống thêm hai ngày thôi đấy…… Đúng là lòng dạ hiểm độc không từ thủ đoạn, đây là bọn họ không thể đợi nổi hai ngày, mới qua giữa trưa đã chọc tức ông Dung nhà tôi…… Là bọn họ muốn ông Dung nhà tôi tức chết, hay lắm, mẹ con chúng tôi bị đuổi đi, như vậy mới có thể chiếm đoạt tài sản trong nhà của chúng tôi.”

“Bọn họ giở trò lòng dạ hiểm độc này căn bản không có tình cảm anh em gì cả, muốn chọc tức anh cả của họ thì không nói, còn muốn âm mưu hãm hại con gái tôi! Các người nghe đi…… Con gái tôi kết hôn ở dưới quê, kết quả mấy người này lòng dạ hiểm độc không biết nhận tiền của người nào, vừa mở miệng đã trực tiếp muốn cho con gái tôi ly hôn, đổi lấy lợi ích cho bọn họ……”

“Bọn họ muốn tiền hay gì đó, tại sao con gái họ không tự lấy chồng đi? Con gái tôi bị tính kế một lần còn chưa đủ, lại thêm lần này nữa, đây rõ ràng là tưởng nhà tôi dễ bắt nạt……”

Những lời nói đó nói tới bi thương rơi nước mắt, đúng là cực kỳ uất ức.

Khiến người ta nảy sinh sự đồng cảm, càng đồng cảm đến nỗi căm giận bất bình.

Tần Dư ở một bên:……

Tôi vẫn còn là một thiếu niên —— xem ra, sau này thứ cần phải học rất nhiều.

Mẹ Dung kết luận, bà ấy lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.