Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 153



Vẻ mặt bà ấy vừa tức giận vừa lộ vẻ kiên cường: “Không nói với mấy người nữa, tôi muốn hỏi những người này, họ có còn lương tâm không? Nếu không, sao lại khiến con gái tôi tức giận thành như vậy?”

“Đằng Dung, bà đừng tức giận nữa, bà còn phải chống đỡ cho gia đình bà nữa…… Đừng để ý những người này, nếu chọc tức hại cơ thể mình, vậy thì không có gì bù đắp được.”

“Đúng vậy, không thể nổi giận với bản thân, cái đó gọi là cái gì đau, cái gì kẻ thù cái gì vui đó?”

“Người thân đau, kẻ thù vui” Trong đám đông vẫn có người có học thức.

“Đúng vậy, chính là câu này, bà nên chăm sóc cơ thể thật tốt……”

……

“Cảm ơn, tôi không sao, tôi phải đòi lại công bằng trước ……” Lúc mẹ Dung quay người, sắc mặt biến đổi, ánh mắt hung hăng lên.

Vốn dĩ tường này không cách âm, hơn nữa cũng không có cửa, cách âm ở chỗ nào?

Nhà họ Dung vừa ngồi dậy đương nhiên là nghe hết toàn bộ cuộc nói chuyện này.

Mấy người bọn họ đều vô cùng tức giận.

Đây đúng là không biết xấu hổ…… Rõ ràng người bị đánh là bọn họ.

Bị đập phá cũng là nhà bọn họ.

Còn không biết xấu hổ đòi lại công bằng? Đòi lại công bằng cái rắm.

Con gái bà ấy sinh rất giỏi…… Người già lẫn trẻ nhỏ đều đánh.

Có ai bất hiếu đến vậy không?

Bà cụ Dung lúc trước bị dọa sợ, lúc này, nói chuyện bà ta cũng không nói nổi.

Bà ta cũng được xem như là sống hơn nửa đời người, cũng đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng, nhưng mà giống như ngày hôm nay…… Bà ta cảm thấy những cảnh tượng của mấy năm trước đúng là chẳng xem là gì.

Mẹ Dung bước vào, nhìn thấy một sân đầy người bị thương, lập tức trong lòng hớn hở.

Mắt đảo qua…… Lại nhìn thấy vài ô cửa kính bị đập hư, lập tức không nhịn được mà nở nụ cười.

Con gái, con làm rất tốt!

“Bà còn tới làm gì?” Sắc mặt bà cụ Dung u ám.

“Đương nhiên là tôi tới đòi lại công bằng, nhìn họ đi…… Một đám người đã làm con gái tôi giận tới mức nào, tức hỏng người rồi thì mấy người có thể đền cho tôi một cô con gái tốt như vậy không?”

“Đằng Dung, cô đừng có mà quá đáng……” Bà cụ Dung tức đến run người.

“Tôi quá đáng sao?” Mắt mẹ Dung lập tức đỏ hoe.

“Chồng của tôi bị bọn họ chọc tức đến hộc máu…… Bọn họ là muốn lấy mạng của chồng tôi đấy, cho dù tôi g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ cũng không quá đáng, từ hôm nay trở đi, nhà của chúng tôi và nhà các người cắt đứt quan hệ, sau này đừng đến nhà chúng tôi nữa.”

“Còn nữa, hy vọng sau này lúc bà xuống dưới hãy giải thích cho bố chồng tôi tại sao lại bắt nạt con trai cả ông ấy như vậy! Đúng là chưa từng thấy người mẹ nào mong con trai c.h.ế.t sớm như vậy……”

Sắc mặt bà cụ Dung lúc xanh lúc trắng, bà ta cứng miệng không trả lời được.

Lúc trước chỉ nghĩ tới việc kết hôn của Dung Yên, thật sự đúng là bà ta không nghĩ nhiều như vậy.

“Tôi không có……”

Ba chữ đó nói không có sức.

Bà ta chỉ bất mãn với con dâu cả.

Bà ta cũng hơi oán trách con trai cả có vợ quên mẹ…… Xa cách với bà ta nhiều năm như vậy.

Thật sự là không mong con trai cả chết.

Mẹ Dung cười lạnh, “Không có? Bà vẫn nên suy nghĩ lại những chuyện mà bà làm đi!”

Dù sao cảnh náo nhiệt cũng đã xem rồi…… Bà ấy cũng không định ở lại, dù sao nếu lại đánh…… dường như tay cũng không nghe theo.

Tội gì.

Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mấy người này, bà ấy cảm thấy sự tức giận mấy năm nay của bà ấy đều bị xua tan.

Quay người rời đi.

Dung Văn Trạch lại không bằng lòng, gia đình họ bị tổn hại thành như thế này, sao có thể để bà ấy rời đi như vậy chứ?

“Chị dâu, chị còn muốn chạy…… Cũng được, đến đây bồi thường rồi đi, nhà của chúng tôi, còn có chúng tôi bị thương như vậy, chỉ cần tôi báo công an thì tới lúc đó Dung Yên sẽ phải vào tù……”

Tần Dư lập tức đến gần lớn tiếng nói: “Thím, không cần sợ, lúc trước chị dâu đã nói nếu bọn họ muốn báo công an, vậy chị dâu cũng phải nói với cảnh sát chuyện về quê năm đó.”

Đền tiền? Đó là chuyện không thể, những người này một xu cũng đừng nghĩ lấy được.

Dung Văn Trạch trừng cậu ấy, thằng nhóc c.h.ế.t tiệt này ở đâu ra?

Tần Dư mới không sợ ông ta.

Có ai không biết trừng mắt chứ?

Lập tức cậu ấy trừng mắt lại, ánh mắt đó còn dữ tợn hơn gấp ba lần.

Cậu ấy không hề quên người này là người định làm cho cậu ấy mất chị dâu.

Ai bảo định cướp chị dâu của cậu ấy, vậy đây là kẻ thù lớn nhất cuộc đời này của cậu ấy.

Còn muốn đền tiền, nằm mơ đi!

Dung Văn Trạch bị thằng nhóc này làm tức giận đến đau đầu, tên nhóc nhà quê rách nát này, lấy đâu ra lá gan trừng mắt với ông ta thế?

“Đúng vậy, muốn báo công an đúng không? Vậy đi báo nhanh đi, nếu không được, tôi cũng có thể đi báo thay cậu” Tuy là bà ấy rất bài xích chuyện báo công an, nhưng bà ấy cũng đủ can đảm để đi.

Nếu không những người này còn tưởng bà ấy sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.