Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 157



Tần Dư cũng ngơ ngác, chị dâu lại nói nhặt được nhiều nhân sâm ở trên núi như vậy, độ may mắn này cũng quá cao rồi.

Nhà bọn họ……vẫn luôn bị người ta nói là sao chổi, bởi vì có rất nhiều vận xui.

Lại không nghĩ rằng nhà bọn họ xui xẻo lâu như vậy, phải nói là anh cả cậu ấy xui xẻo lâu như vậy, không nghĩ đến lại bùng nổ vận may, cưới được một người chị dâu may mắn thế này về.

Hiện tại nghĩ lại thì rất có thể chị dâu là người mang đến vận may.

Bởi vì, nhà bọn họ không chỉ có thể ăn cơm no mà còn có thể ăn thịt, lại còn có thể xây nhà mới nữa.

Trước kia cũng không có nghĩ nhiều, nhưng mà bây giờ nghĩ lại……Tất cả những thứ này đều do chị dâu nhà cậu mang đến.

Đôi mắt cậu lập tức sáng ngời nhìn về phía chị dâu.

Dung Yên cũng chú ý tới ánh mắt của cậu ấy, cô có cảm giác thằng nhóc này nhìn cô giống như đang nhìn một cục vàng vậy.

Không khỏi nhướng mày, "Nhóc Tiểu Dư, em nhìn chị như vậy làm gì? Có phải cảm thấy chị dâu của em giống như tiên nữ trên trời không?"

Vốn dĩ mẹ Dung đang chìm đắm trong nỗi vui sướng khi có được một khoản tiền khổng lồ, vừa nghe con gái của mình không biết xấu hổ như thế thì không khỏi xem thường……Mấy năm nay con gái ở nông thôn không chỉ có sức lực khỏe mạnh mà da mặt cũng càng ngày càng dày thêm.

Tuy rằng rất đẹp……Lớn lên cũng rất giống tiên nữ, nhưng mà không cần tự mình nói ra chứ?

"Tiểu Dư, đừng để ý đến chị dâu cháu, đi bắt gà cùng thím nào."

Tiểu Dư vừa nghe thấy có việc cần giúp, cậu ấy lập tức gật đầu, "Vâng ạ, thím."

Bắt gà là việc cậu ấy rất thích, chỉ là gà không thích ba anh em bọn họ lắm.

Sẽ mổ bọn họ.

Trước khi đi mẹ Dung còn thật cẩn thận đặt nhân sâm xuống, sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.

Dung Yên không có hứng thú với việc bắt gà.

Nhưng cô nghĩ đến lát nữa bọn họ còn phải làm cơm, có thể dùng gia vị trong không gian để tăng thêm chút hương vị!

Vì vậy lại trở về phòng mân mê bao bì, tháo ra bịch đóng gói ban đầu, dùng một lọ rỗng để đổ vào.

Bên này hai người hợp tác đã bắt được gà.

Mẹ Dung cầm theo gà vui vẻ nói với Tần Dư: "Tiểu Dư, ở đây không còn chuyện gì rồi, cháu trở về phòng đọc sách đi."

Cảnh tượng g.i.ế.c gà nhìn rất m.á.u me, vãn là đừng nên cho con nít nhìn.

Tần Dư: ……

So với đọc sách thì cậu ấy lại càng thích làm việc hơn.

"Thím, cháu giúp thím nấu nước vậy."

"Ôi, không……cần……" Mẹ Dung còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy thằng nhóc này chạy về hướng phòng bếp, thật ra bà ấy muốn nói là nhà bọn họ dùng lò than để nấu nước”

Thôi được rồi, nó muốn đốt thì cứ để cho nó đốt đi.

Quay đầu thì nhìn thấy trên tay con gái cầm mấy chai lọ vại bình, "Đây là cái gì?"

"Một ít gia vị thôi, con đã dùng bút viết rõ tên từng loại, mẹ tự mình nhìn rồi dùng đi." Dung Yên bỏ gia vị trong tay vào túi của bà ấy.

Mẹ Dung: ……

Con để vào trong túi mẹ làm cái gì? Tốt xấu gì cũng mang đến phòng bếp đi chứ, nhưng mà ngay sau đó bà ấy lại nhìn thấy con gái đi ra ngoài, vì thế vội vàng hỏi, "Con gái! Con đi đâu đấy?"

"Con đi ra bên ngoài một chuyến, đợi lát nữa ăn cơm thì con sẽ về, nếu như con về trễ, đã qua giờ ăn cơm thì mọi người ăn trước đi, đừng chờ con."

Tiền mặt trên tay Dung Yên không nhiều lắm, cô muốn đi xem một chút xem bên ngoài có thể đổi tiền hay không.

Nhân sâm vừa rồi đã cho cô một ý tưởng, đó chính là bán đi một cây không phải sẽ có tiền rồi sao?

Còn có một chuyện, nhất định sau nay cô sẽ về đây sinh sống.

Như vậy thì chuyện nhà ở cũng cần phải xem xét.

Nếu như đến lúc đó không cùng Tần Dã tách ra thì không chỉ cần phải xem xét nhà ở cho ba anh em bọn họ, mà còn phải xem xét nhà ở cho cha mẹ nữa.

Cho nên nhà ở nhất định phải lớn.

Đúng là trong không gian có không ít vật tư, nhưng mà nếu muốn mua nhà ở thì cũng chỉ là nằm mơ, không hề đủ.

Nhà ở nơi đây không rẻ bằng nhà ở tại đại đội Tần gia.

Tóm lại một câu……vẫn là phải có tiền mới được.

Hàng xóm thấy cô đi ra thì lập tức không ngừng chào hỏi với cô.

Đợi đến khi cô đi rồi, hàng xóm mới thở dài.

"Ôi, nghe nói Dung Yên đã kết hôn ở nông thôn, thật quá đáng tiếc."

"Đúng vậy, nếu như cô ấy trở về thành phố, thể nào cũng được gả cho một người công nhân! Nếu cô ấy tiến xưởng làm công nhân thì cả hai vợ chồng đều là công nhân đấy."

"Đáng tiếc vận mệnh trêu người, ông Dung hiện tại lại như vậy……Haiz, cả gia đình này đã bị gia đình Dung Trạch kia hại thật thảm!"

"Còn không phải vậy sao."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.