Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 253



Tần Dã nháy mắt liền hiểu ý tứ trong lời của vợ mình.

“Anh không tính đến đó”.

Đây là lời thật lòng của anh.

Hơn nữa, nếu anh dọn về Tần gia ở……Vậy cha mẹ vợ anh phải ở đâu? Bọn họ không có khả năng theo anh đến Tần gia được.

Nói cách khác, hai ông bà chỉ có thể quay lại nhà cũ Dung gia thôi.

Đó là chuyện anh không muốn nhất.

Mới chỉ ở chung có mấy ngày, anh đã quen với loại bầu không khí gia đình náo nhiệt này rồi.

Tràn đầy hương vị tình thân mà anh chưa từng được cảm nhận qua.

“Chuyện này anh không đi chắc không được đâu, ông nội anh dù sao cũng đã tìm bà nội anh hơn 40 năm….Ít nhất thì anh cũng phải quay về đó một chuyến, nói rõ sự tình rồi quay về thành cũng được. Dù sao bên này chúng ta còn phải thi đại học, em tin bọn họ sẽ không miễn cưỡng.”

Tần Dã nghe vợ bảo vậy, trong lòng liền hiểu rõ.

“Ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.” Dung Yên biết anh có thể tự mình nghĩ thông suốt, dù sao đây cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không phải là đi xong không về nữa.

“Được.” Tần Dã đáp, nhắm hai mắt lại.

Chờ nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, anh lại chậm rãi mở mắt ra.

Trong lòng rối như tơ vò, rất nhiều chuyện cũ đều hiện lên trước mắt….

Ngày hôm sau, Dung Yên dậy rất sớm.

Nhưng lúc cô tỉnh lại, Tần Dã đã sớm rời giường rồi, dù sao thì anh còn phải xuống đồng làm việc, cho nên ở trong nhà anh luôn dậy đầu tiên.

Chờ cô mặc xong quần áo đi ra ngoài đã thấy hai anh em Tần Dư Tần Mai mặc đồ mới đứng ở trong viện.

Mẹ Dung đi qua đây:”Không phải mẹ nhắc con nhớ dậy sớm một chút sao? Sao còn mở mắt muộn như vậy? Nhỡ trễ học thì phải làm sao?”

Con rể bà đã sớm ra ngoài đi làm từ nửa tiếng trước rồi mà con gái bà bây giờ mới rời giường.

Dung Yên rất lạc quan:”Mẹ, hôm nay là ngày đầu tiên mà, đi muộn chút cũng không sao đâu.”

Mẹ Dung:”Được rồi, mau đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm sáng đi, ăn xong thì đưa hai đứa nó đi báo danh.”

Dung Yên gật gật đầu.

Cô chậm rãi đi rửa mặt xong rồi mới vào bàn ngồi.

“Hửm, cơm sáng nay phong phú vậy mẹ? Còn có bánh quẩy với sữa đậu nành luôn.” Đây là lần đầu tiên mẹ cô nấu mấy thứ này.

Phải biết rằng ở dưới thôn không có bán đâu.

“Tối qua mẹ xay được ít đậu để làm, mau ăn đi, để nó nguội rồi ăn không ngon.”

Tần Dư rất thích ăn bánh quẩy này.

Ngoại trừ lần trước đến Kinh thị được ăn một lần ra thì về sau cậu không được thưởng thức qua nữa.

Tần Mai cũng rất thích, nhưng cô bé chỉ ăn có một nửa, sau đó uống một chén sữa đậu nành nóng rồi ăn bánh bao chay.

Mẹ Dung chờ bọn họ ăn xong thì đưa cho Dung Yên một cái túi, bên trong đựng hai hộp cơm.

“Hai đứa nó nhỏ, con cầm hộ bọn chúng cái này đi.”

Sau đó bà nói với Tần Dư: ”Sau khi đến trường thì cháu nhớ mang hộp cơm đến nhà ăn hâm nóng nhé, như vậy buổi trưa ăn cơm sẽ không bị nguội.”

Bởi vì bên này đường đi đến trường tương đối xa, cho nên mọi người đều mang hộp cơm ở nhà đi.

Cũng may ở trường có nồi hấp, có thể hâm nóng lại đồ ăn cho học sinh.

Tần Dư gật đầu:”Vâng thím, cháu biết rồi.”

“Được rồi, chúng ta mau đi thôi, còn lề mề nữa là muộn học thật đấy.” Dung Yên dắt xe đạp ra bên ngoài.

Sau đó cô ngồi lên yên, một chân đạp trên bàn đạp, một chân chống dưới đất.

Cô nói với hai đứa trẻ:”Mau qua đây ngồi lên đi.”

Tần Dư:....

Thực ra cậu có thể đi bộ đến trường.

Tần Mai cẩn thận ngồi ở phía trước xe, cũng may chiều hôm qua Tần Dã có làm một cái đệm ngồi chắn ở trước cho nên cô bé ngồi vào cũng không thấy khó chịu lắm.

Tần Dư: ”Chị đạp trước đi, sau đó em nhảy lên ngồi sẽ tốt hơn.”

“Được.” Dung Yên giẫm chân lên bàn đạp, xe đạp liền chậm rãi chạy ra ngoài, Tần Dư nhìn nhìn rồi nhanh chóng chạy qua nhảy lên ghế sau.

Xe đạp nhẹ vì động tác này của cậu mà loạng choạng mấy cái, làm mẹ Dung đứng nhìn thấy sợ c.h.ế.t khiếp.

“Con đạp chậm một chút, đi cẩn thận!”

Đừng có làm ngã cả hai đứa trẻ đấy….

“Yên tâm, kỹ thuật của con gái mẹ hơi bị đỉnh.” Mấy lời này của Dung Yên trôi theo gió, bởi vì cô đã đạp đi xa được một đoạn rồi.

Lúc đi qua thôn, mấy thôn dân còn chưa đi làm nhìn thấy cô còn rất kỳ quái.

“Vợ Tần Dã, các cô đi đâu vậy?”

“Đưa hai đứa nó đi học.” Dung Yên trả lời.

Chuyện này khiến cho mấy thôn dân kia hâm mộ muốn chết.

Hai đứa nhóc này không phải đã nghỉ học rất lâu rồi sao? Bây giờ thế mà lại có thể đi học lại, sao mệnh tốt như vậy chứ?

Được rồi, nhà người ta còn có họ hàng giàu vô cùng, sau này có khi còn lên thành phố lớn ở ấy chứ!

Lúc này các thôn dân đều có chút hối hận.

Nếu như sớm biết được ba anh em Tần Dã sẽ có được ngày này….Lúc trước bọn họ nên đối xử tốt một chút mới đúng.

Bên này Dung Yên đạp xe đạp….Tần Dư ngồi ở sau xe sợ đến mất hồn lạc phách,”Chị dâu, hay là để em tự đi bộ đi!”

Người ta đi xe thì đi theo đường thẳng, Dung Yên đi xe thì đi theo hình con rắn, Tần Dư thực sự rất sợ giây tiếp theo cậu sẽ ngã chổng vó từ trên xe xuống.

Dung Yên sao có thể không biết tâm tư của thằng nhóc này, liền bảo:”Được rồi đừng có nói nữa, còn ồn ào là chị để em ngã thật đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.