Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 254



Thật ra, không phải Dung Yên không thể đi xe đạp, mà là điều kiện đường xá thật sự rất tệ, thực sự không thể trách cô được.

May mắn thay, cho dù cô đi xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng không bị ngã lần nào cả.

Chỉ là ba người ngồi trên cùng một cái xe, điều này khiến cô có chút tốn sức.

Khi đạp tới cổng trường tiểu học trên thị trấn.

Trán Dung Yên đổ mồ hôi.

Khi phanh lại, Tần Dư đã nhanh chóng nhảy xuống.

“Được rồi, xuống xe.” Khi Tần Mai nhảy xuống, Dung Yên còn đỡ cô bé một cái, giúp cô bé nhảy xuống an toàn.

Tần Dư thấy cô đổ mồ hôi đầm đìa, ngay lập tức nói rằng:“Chị dâu cả, để em giúp chị dắt xe.”

“Được.” Dắt xe đạp là chuyện rất dễ dàng, Dung Yên cũng không từ chối.

Tần Dư treo cặp sách của mình lên cổ xe đạp, rồi dắt xe đạp vào trường.

Ba chị em Dung Yên bước vào trường vẫn khiến người khác chú ý, người nào cũng mặc quần áo mới, giày mới, hơn nữa dung mạo của ba người đều rất dễ nhìn, còn giống người thành phố hơn cả người thành phố.

Còn có một cái xe đạp mới toanh... Cảm giác như khoảng cách lập tức bị kéo dài ra.

Dung Yên nhìn thấy ánh mắt này của mấy em học sinh tiểu học, đương nhiên sẽ không để ý, cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng Tần Mai thì khác.

Tần Mai rụt rè và nhút nhát... Đối diện với những ánh mắt tập trung vào cô bé, toàn thân cô bé trở nên căng thẳng.

Theo bản năng, cô bé xích lại gần chị dâu cả hơn.

Dung Yên không bỏ sót động tác nhỏ của cô bé, lập tức hiểu ra.

Cho nên cô lập tức nắm tay cô bé.

Cô nhỏ giọng nói rằng: “Em có thấy không? Đây là ánh mắt hâm mộ em đó.”

Tần Mai ngượng ngùng mím môi.

Tần Dư dắt xe đạp ở bên cạnh đang nghĩ thầm, còn không phải sao, cũng không có mấy người ở trường học này có xe đạp đâu.

Nghĩ đến đây, thắt lưng của cậu bé đột nhiên thẳng lên.

Lúc trước, cậu ấy bị những người này coi thường, bây giờ, cậu ấy lại về rồi.

Lần này, xem ai dám khinh thường cậu ấy... Xem ai dám ức h.i.ế.p hai anh em cậu ấy.

Tần Dư tự cho rằng, bây giờ cậu ấy có thể đánh bại bất kỳ học sinh nào ở đây.

Dung Yên nói một câu: “Chúng ta đến thẳng phòng hiệu trưởng đi.”

Ba người họ đi về phía phòng hiệu trưởng.

Trường học ở đây đều là loại nhà một tầng, nhưng may mắn là cũng xem như khá lớn.

Phòng hiệu trưởng lại càng trực quan hơn, vừa nhìn đã thấy rồi.

Đi bộ một lúc liền đến nơi.

Dung Yên nói với Tần Dư:

“Em đỗ xe đạp đi, chúng ta vào thôi.”

Tần Dư lập tức đỗ xe đạp lại, nhưng mà, cậu bé vẫn khóa nó lại.

Dung Yên nhìn thấy động tác khóa xe của cậu bé, khóe miệng giật giật... Xe đạp ở ngay trước cửa phòng hiệu trưởng, có cần thiết phải khóa lại không?

Nhưng mà, đã khóa xong rồi, cũng kệ cậu bé đi.

Ba người bước vào phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng Đỗ.” Dung Yên lập tức gọi một tiếng.

Hiệu trưởng Đỗ nhìn thấy cô, có chút nhiệt tình, “Đồng chí Dung, cô đến rồi.”

“Vâng, tôi dẫn em trai và em gái đến đây báo danh.” Dù sao thì cô đã làm xong thủ tục hôm qua rồi, chỉ cần nộp tiền nữa thôi.

Hai anh em Tần Dư đóng tổng cộng bốn đồng, trong đó đã bao gồm tiền sách.

Hiệu trưởng Đỗ lập tức nói: “Không sao đâu, tôi sẽ gọi cô giáo Lý dẫn hai đứa nhỏ về lớp.”

Ông ấy bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, hét lên một câu với căn phòng ở bên cạnh phòng hiệu trưởng: “Cô giáo Lý, qua đây một lát, dẫn hai học sinh của lớp cô về lớp đi.”

Người ở căn phòng bên cạnh nhanh chóng đi ra, đây là một cô gái trẻ, tuổi không lớn lắm, chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.

“Được, hiệu trưởng.”

Cô ấy theo Hiệu trưởng Đỗ vào phòng, lần đầu tiên nhìn thấy Dung Yên, cô ấy thoáng ngây người, nhưng chủ yếu là kinh ngạc... Thật sự quá xinh đẹp rồi.

Hiệu trưởng Đỗ nhìn thấy cô giáo Lý như vậy, ông ấy liền bật cười.

“Cô giáo Lý, đừng ngây người nữa, mau dẫn học sinh của cô về lớp đi!”

Cô giáo Lý hơi đỏ mặt, vội vàng đáp lại:“Được.”

Sau đó cô ấy mới để ý đến hai em học sinh mới.

Không nhịn được mà cảm khái trong lòng, cả nhà này đều có dung mạo đẹp mắt.

“Hai em mau vào lớp với cô giáo Lý đi! Buổi chiều chị đến đón hai em.” Đi bộ về nhà thì mất tầm một tiếng rưỡi, cô đến đón thì tốt hơn.

“Chị dâu cả, tụi em có thể đi bộ về.” Tần Dư lập tức nói.

“Được rồi, em đừng lo lắng chuyện này nữa, hôm nay chị đến đón.” Dung Yên xua tay, ra hiệu cho hai anh em đi theo cô giáo Lý.

Cô giáo Lý hơi ngạc nhiên khi nghe cậu bé xưng hô với Dung Yên, hóa ra là chị dâu cả!

“Đi nào!”

Tần Dư và Tần Mai chỉ đành đi theo cô giáo bước ra ngoài.

Dung Yên thấy hai anh em Tần Dư đi rồi, cô mới trả tiền.

Cô chẳng còn lý do gì để ở đây nữa,“Tạm biệt, hiệu trưởng Đỗ.”

“Ừ, tạm biệt!” Lý do chính khiến ông ấy nhiệt tình như vậy khi nhìn thấy Dung Yên là vì hôm qua cô đã bán cho ông ấy mấy cân gạo ngon, có thể nấu mấy bữa cháo cho con dâu đang ở cử ở nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.