Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 259



Thời gian buổi chiều, Dung Yên cũng không nhàn rỗi, cô đang nghiên cứu thuốc viên nhỏ.

Ngoài việc trồng một ít nhân sâm, cô còn trồng một số loại dược liệu trong không gian.

Chỉ là chủng loại vẫn chưa đủ nhiều.

Đáng tiếc là siêu thị không bán hạt giống dược liệu… Bởi vì siêu thị ban đầu không có sản phẩm này, cho nên mới không có.

Cô đang nghĩ rằng lần sau sẽ lên thị trấn xem thử, không chừng có thể mua được một ít ở tiệm thuốc đông y.

***

Chớp mắt đã đến bốn giờ rưỡi chiều rồi, Tần Dư và Tần Mai tan học.

“Anh hai, chị dâu cả có đến đón không?” Tần Mai nhỏ giọng hỏi.

“Chắc là sẽ đến đón nhỉ?” Tần Dư không chắc chắn, sau đó nói: “Không đến cũng không sao, cũng không bao xa, chúng ta cũng có thể đi bộ được mà, đến khi em đi bộ mệt rồi, anh hai cõng em.”

Tần Mai lập tức nhỏ giọng nói: “Em có thể đi được, không cần anh cõng em.”

Tần Dư không tranh cãi chuyện này với em gái, bởi vì cậu bé đã nhìn thấy chị dâu cả.

“Em gái, anh không cần cõng em nữa, chị dâu cả đến rồi.”

Tần Mai nhìn theo hướng anh hai chỉ, nhìn thấy người đang tựa vào xe đạp ở cổng trường, cô bé cảm thấy... Chị dâu cả của cô bé là người xinh đẹp nhất trên thế giới, chị ấy có một khí chất thần bí, nhìn có vẻ rất khác biệt với mọi người, lại hấp dẫn người khác như vậy.

“Còn ngẩn người làm gì vậy? Đi thôi, chúng ta mau ra ngoài đi.” Lúc này, bước chân của Tần Dư nhanh hơn một chút.

Không vì lý do gì khác, người vây quanh nhìn ngắm chị dâu cả thật sự quá nhiều rồi.

Cậu ấy không vui.

Tần Mai đành phải đuổi theo bước chân của cậu bé.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi cổng trường.

“Không phải em nói chị không cần đến đón sao? Tụi em có thể tự về nhà được.”

Dung Yên chỉ vào khóe miệng cậu bé: “Nếu em không cười nữa thì chị sẽ tin em.”

Tần Dư:...

Tần Mai cười thầm, bởi vì vừa rồi khóe miệng anh hai nhếch lên rất cao.

“Được rồi, đi thôi! Mai Tử lên trước đi.” Dung Yên lên xe trước, chống một chân xuống đất.

Tần Mai lập tức ngồi lên xe.

Sau khi cô bé ngồi xuống, Dung Yên liền đạp xe, nhưng mà tốc độ rất chậm, Tần Dư vừa hay có thể nhảy lên yên sau ngồi xuống.

Cô giáo Lý vừa đi ra nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cảm khái, cảm tình của chị dâu cả và cặp song sinh này thật sự rất tốt.

Trên đường về, Dung Yên không hỏi bọn họ học ở trường như thế nào.

Dù sao thì gió hơi lạnh.

Sau khi đạp xe về nhà, cặp song sinh nhận được sự quan tâm nhiệt tình của mẹ Dung.

“Hôm nay hai đứa ở trường thế nào? Bạn bè chơi chung có được không? Có bị bắt nạt không? Giáo viên ở trường thế nào?”

Tần Dư lập tức nói: “Thím, chúng con không bị bắt nạt, bọn họ không dám bắt nạt con.”

Nói tóm lại, tốt hơn nhiều so với lúc trước khi cậu ấy ở trường học.

Vốn dĩ trong lòng cậu ấy vẫn còn căng thẳng, nghĩ nếu ai đó còn tới kiếm chuyện, vậy thì cậu ấy sẽ cho họ ăn nắm đ.ấ.m của cậu ấy.

Thật không ngờ, hôm nay tự nhiên lại không có một ai tới làm phiền họ.

Cũng không gọi họ là sao chổi gì đó.

Ở chỗ em gái cũng không có bạn học nữ bắt nạt và mắng chửi em ấy.

Điều này thực ra khiến trong lòng cậu ấy có chút buồn bực.

Sau đó cuối cùng cũng khiến cậu ấy quan sát và hiểu được, bởi vì họ mặc quần áo đẹp, tạo cảm giác xa cách với những người đó.

Trong lòng cậu ấy cười ha hả hai tiếng.

Bởi vì điều này…… Những người này lại có thể kính sợ họ như vậy.

Đây là điều chị dâu cậu ấy nói…… Người dựa vào chuyện ăn mặc?

Hiện giờ cậu ấy không những không mặc quần áo vá rách nát, còn đẹp hơn so với đồ họ mặc, vì thế những người này không dám trắng trợn tìm cậu ấy làm phiền sao?

Điều này cũng thật buồn cười.

Nhưng mà, ít người làm phiền bọn họ thì cũng là chuyện tốt.

Khi Tần Mai trả lời thì có chút ngại ngùng, “Cô giáo Lý rất tốt, các bạn học…… Cũng rất tốt, bạn cùng bàn với con cũng rất tốt.”

Mẹ Dung vừa nghe thấy lời này đã yên tâm, liên tiếp dùng mấy từ tốt. Chứng tỏ thật sự đã quen.

Hơn nữa từ trong nụ cười nhẹ nhàng của cô bé có thể nhìn thấy mọi thứ đúng là rất tốt.

“Vậy được, các con kiếm chút đồ ăn lót dạ trước đi, đợi anh cả con trở về chúng ta sẽ ăn cơm.”

Thời này không có chuyện trong nhà người làm việc chưa trở về, người rảnh rỗi trong nhà lại ăn cơm trước.

Cũng may Tần Dư và Tần Mai đều biết phải đợi anh cả trở về.

“Chúng con đi làm bài tập trước.”

“Được, đợi anh cả các con trở về nhà, sẽ kêu các con ra ăn cơm, đúng rồi, ở đây có bánh bao, các con có thể ăn lót dạ trước.”

“Thím, chúng con không đói bụng.” Hai anh em đồng thanh, sau khi nói xong, bọn chúng liền vào nhà làm bài tập.

Nửa giờ sau Tần Dã mới trở về, bởi vì nghĩ tới trong nhà có người chờ anh, vì thế anh cũng không trở về quá trễ.

Mẹ Dung nhìn thấy anh vừa về nhà, lập tức kêu cặp song sinh kia ra ăn cơm.

Sau khi ăn xong, mẹ Dung từ chối sự giúp đỡ của hai anh em, “Các con đi làm bài tập đọc sách là được, chút chén đũa này thím làm là được rồi.”

Ngay cả Tần Dã muốn bước tới giúp đỡ cũng bị mẹ Dung đuổi đi, “Con đi ngủ sớm một chút, chỗ này sao có thể còn để con làm.”

Bà ấy ở nhà rảnh rỗi, còn để người làm việc nặng về nhà rửa chén.

Vậy thì bà ấy đúng là không phải người.

Tần Dã bị đẩy ra khỏi bếp, cũng không còn cách nào.

Tuy nhiên, anh nghĩ đến một nơi để đi, anh cầm d.a.o chẻ củi đi lên núi.

Đợi Dung Yên ra tới thì đã không nhìn thấy người.

Tần Dã cảm thấy may mắn cũng không phải mình tùy tiện đoán bừa, bởi vì vận may của anh thật sự tốt.

Nếu không, anh mới lên núi không bao lâu đã gặp một con lợn rừng, lúc này, anh cũng không bị con lợn rừng làm bị thương, hơn nữa đã nhanh chóng đánh c.h.ế.t lợn rừng.

Sức lực anh vốn đã lớn, vì thế anh có thể khiêng300 cân lợn rừng này về.

Lúc này, mẹ Dung vẫn chưa ngủ, bà ấy đang chuẩn bị nhào bột, định buổi tối sẽ hấp chín bánh bao, bởi vì sức ăn của con rể thật sự rất lớn.

Sau khi nghe được tiếng mở cửa bên ngoài, bà ấy liền đi ra ngoài.

Khi nhìn thấy con rể khiêng một con lợn rừng lớn thì cả người bà ấy hoảng sợ.

“Tiểu Tần, con đây…… Một mình con đánh c.h.ế.t sao?” Ôi ông trời ơi.

“Đúng vậy, mẹ, mẹ đóng cửa trước đi.”

Tần Dã vừa nói câu này, mẹ Dung đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Vội vàng đi đóng cửa, trước khi bà ấy đóng cửa còn cố ý nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bên ngoài trời mùa đông tối mịt không có ai, thì thở phào một hơi.

Phải biết rằng thời buổi này những thứ lớn như vậy…… Nếu như bị người ta nhìn thấy thì chắc chắn phải nộp cho thôn.

Con rể bà ấy cực khổ mệt nhọc săn được, sao lại phải giao cho người của thôn? Chỉ để nghe họ nói tốt một câu?

Vậy dẹp đi!

Dung Yên và những người khác nghe thấy tiếng động đi ra.

Khi nhìn thấy con lợn rừng lớn trong sân, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là Tần Dư, “Anh cả, anh thật là tài giỏi!”

Trong mắt cậu ấy tràn đầy phấn khích.

“Tắm rửa trước đi, ngày mai lại nghĩ cách bán.” Mẹ Dung cảm thấy người trong nhà không thể ăn hết nhiều thịt như vậy.

Tần Dã vốn dự định bán đi, thịt lợn rừng có hơi dai, không ngon bằng lợn nhà.

Đương nhiên, nguyên nhân là mấy ngày nay họ sống quá tốt.

Nếu là trước kia, đừng nói thịt lợn rừng, hễ là thứ gì có dính chút dầu, cho dù là dính đất thì họ cũng cảm thấy rất thơm.

“Vợ……”

Khi nhìn đến ánh mắt của Dung Yên, biểu cảm của Tần Dã lại có chút khác thường, anh rất sợ vợ anh nổi giận.

“Mau đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút.” Ngược lại Dung Yên không nói gì, dù sao giá trị thể lực của Tần Dã cũng khá cao.

Nếu anh cảm thấy thu nhập này tốt, như vậy anh cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

Huống chi, ai có thể từ chối khoản thu nhập bất ngờ chứ?

“A, được.” Tần Dã vừa nói xong, Dung Yên lại nói thêm một câu, “Em tìm quần áo cho anh tắm rửa.” Nói xong đã xoay người.

Còn Tần Dã vẫn đứng lại tại chỗ, dù sao mùi trên người anh đúng là khó ngửi.

Quay đầu nhìn về phía Tần Dư còn đang hưng phấn, “Em còn không mau đi ngủ đi?”

Tần Dư thấy biểu cảm hung dữ của anh cả, đành phải có chút không nỡ nhìn thoáng qua con lợn rừng đó, “Dạ”

Sau đó trở về phòng đi ngủ.

Vợ chồng Dung Văn Minh ngày càng hài lòng với người con rể Tần Dã này.

Họ chưa từng gặp người nào siêng năng như vậy.

Ban ngày làm việc mệt nhọc, buổi tối còn phải lên núi đi săn, không thể không nói, người con rể này vẫn rất có bản lĩnh.

“Buổi tối đi ngủ sớm một chút.” Dung Văn Minh điềm đạm nói một câu.

Điều này khiến cho Tần Dã được yêu thương mà sợ hãi, phải biết rằng người cha vợ này khi nói chuyện luôn rất lạnh nhạt.

Anh vốn nghĩ rằng cha vợ không hài lòng với người con rể là anh, dù sao trước mắt anh còn không thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho vợ anh.

“Con lên núi lần này chắc đói bụng rồi, mẹ làm chút gì đó cho con ăn.” Cũng không đợi Tần Dã nói lời từ chối, mẹ Dung đã nhanh chóng đi vào nhà bếp.

Bà ấy không làm gì khác, chỉ luộc ba cái trứng nấu nước đường, thứ này rất bổ dưỡng.

Đợi Tần Dã tắm rửa xong, trứng nước đường cũng đã nguội đi một chút, “Tiểu Tần, mau tới đây ăn đi.”

Tần Dã vừa nghe thấy, đành phải đi qua, “Mẹ, cảm ơn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.