Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 263



Tần Dã nóng nảy, "Như vậy sao được, tiền trong nhà nên giao cho vợ quản lí, em cầm đi! Nếu không thì anh sẽ ném số tiền này đi……"

Đầu Dung Yên đầy vạch đen, tiền này dễ dàng vứt đi như vậy sao?

Nhưng mà ngay sau đó lại nghĩ đến năm ngoài tên này đã ném tiền đi một lần, liền im lặng một chút.

"Được."

Lấy tiền từ trong túi anh ra.

Cũng không có tính tổng, trực tiếp lấy hai tờ mười đồng bỏ lại vào trong túi anh, "Hai mươi đồng này cho anh, dùng để ứng phó với những trường hợp khẩn cấp."

Vốn dĩ Tần Dã muốn nói không cần.

Đồ vật trong nhà đều do vợ mua về, một người đàn ông như anh thì có chỗ nào để tiêu tiền chứ.

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến mẹ vợ ở nhà, cân nhắc một chút, giữ lại hai mươi đồng cũng được, tí nữa giao cho mẹ vợ vậy.

Dung Yên cũng không biết suy nghĩ trong lòng của anh.

Ngồi ở trên yên sau xe đạp, tuy rằng có lạnh lẽo, nhưng cũng vì có người phía trước……Cho cô một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

"Đúng rồi, chúng ta bớt chút thời giờ đi lấy bằng tốt nghiệp cấp ba đi!"

Tần Dã không có ý kiến, "Được, nhưng mà, phải đi lên huyện."

Dung Yên: "Vậy ngày mai đi?"

Tần Dã: "Được, ngày mai chúng ta lấy chứng minh từ chỗ đại đội trưởng rồi sau đó đi vào huyện."

Sau khi hai người bàn tốt chuyện này, liền trò chuyện thêm vài thứ khác.

"Tần Dã, chờ chúng ta tích góp đủ tiền, đến lúc đó đi Kinh Thị mua một căn nhà lớn đi! Có nhiều phòng ở, như vậy cũng đủ cho mọi người trong nhà ở, nếu như không ở, thì về sau căn nhà cũng sẽ không mất tiền."

Bây giờ mua nhà rất rẻ, nhưng chờ thêm một hai năm nữa, vậy thì chính là mỗi ngày một giá.

Đáng tiếc là hiện tại cô làm lâu như vậy, bán không ít hàng hóa, nhưng cũng chưa tích góp được đủ một vạn.

Tần Dã rất thích nghe chữ chúng ta từ miệng của cô, điều này đại biểu cho việc cô đã lên kế hoạch cho bọn họ trong tương lai rồi.

"Được, đều nghe em."

Trong lòng đã có kế hoạch, tranh thủ khoảng thời gian này buổi tối chạy lên núi nhiều một chút, nếu như mỗi lần đều có thể săn được dã thú, vậy thì việc tích góp tiền cũng rất nhanh.

Hơn nữa, hình như hiện tại lợn rừng trên núi đang hoạt động mạnh mẽ, chỉ cần anh không xui xẻo gặp phải chúng, vậy thì không có vấn đề gì.

Hai người đạp xe đạp đến trấn trên.

"Không nghĩ đến buổi chợ hôm nay lại nhiều người như vậy." Dung Yên nhìn lượng người đến người đi mà cảm khái một câu.

Tần Dã không đáp lại câu này, người nhiều người ít cũng không có quan hệ gì với anh.

"Vợ ơi, em muốn mua đồ gì?"

"Hôm nay em không có cái gì muốn mua, tùy tiện nhìn xem vậy." Đáng tiếc là cô không thể đi chợ đen, nếu không còn có thể kiếm thêm một đợt.

***

"Chính là nơi này?" Sau khi Tần Hằng xuống xe lửa, đã cảm thấy được trấn này hình như có chút nghèo.

Ga tàu hỏa cũng đã cũ nát như vậy.

Lần này có bốn người bọn họ tới đón người.

Ngoại trừ cậu ấy và Tần Chân, La Thành ở ngoài, thì còn có thêm Giang Diễm.

"Đúng vậy, bây giờ chúng ta đi trạm máy móc nông nghiệp bên kia mượn máy kéo thôi! Nếu không xách theo mấy thứ này đi đến đại đội Tần gia, hai chân của tôi cũng không còn nữa."

Tần Hằng: ……?

Sao lại ỏng ẻo giống như đàn bà vậy chứ?

Tần Chân cũng không biết suy nghĩ của đứa em họ này.

Anh ấy nhìn về phía La Thành, "Được, La Thành, chúng ta không tới đó, em đi mượn đi! Dù sao lần trước em cũng mượn qua một lần."

La Thành không có ý kiến, cậu ấy gật đầu, sau đó liền sải bước rời đi.

Đến nỗi đồ vật, cậu ấy không xách một món đồ nào cả.

"Anh cả, anh nói……Lần này Tần Dã sẽ đi cùng với chúng ta sao? Nếu như mà không đi thì phải làm sao bây giờ?" Cậu ấy không muốn lúc về bị lão gia tử mắng đâu.

"Không sao đâu, lần này chúng ta tới nhiều người như vậy, nếu em ấy không muốn đi, chúng ta cũng phải trói em ấy lại trước, nếu như em ấy một ngày không đi, vậy thì chúng ta ăn vạ ở nhà em ấy không rời một ngày." Tần Chân đã nghĩ đến đối sách, anh ấy không muốn lại chạy đến đây thêm mấy lần nữa.

Lăn lộn tới lui như vậy, anh ấy cũng không thể cùng vợ sinh con đẻ cái.

Tần Hằng: ……

Biết ngay là anh ấy không đáng tin cậy như vậy mà.

Không để ý đến anh ấy, quay đầu nhìn về phía Giang Diễm không nói lời nào.

"Giang Diễm, cậu yên tâm, nếu như Tần Dã không đi thì cậu về sớm một chút."

Giang Diễm là sinh viên, lúc này đang xin nghỉ, sao có thể ở nhà người ta lâu được.

Giang Diễm phân tích cho bọn họ, "Lần này đứa em trai họ kia của tôi nhất định sẽ trở về."

Nghe nói Tần Dã chỉ bé hơn cậu ấy có một ngày, điều này làm cho cậu ấy có thể chiếm tiện nghi.

Tần Hằng nghĩ cũng đúng.

"Đi thôi! Chúng ta đi trước, đợi lát nữa gặp La Thành sau."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.