“Bây giờ cháu cũng không biết vợ cháu còn loại thuốc bổ đó không, khi cháu về nhà sẽ hỏi cô ấy thử.”
Chuyện này đã khiến Tần Tương Nam vui mừng.
“Được, vậy khi nào cháu về đến nhà thì hỏi vợ cháu nhé, nếu có thì để lai cho chú, đương nhiên chú cũng không xin miễn phí đâu, chú dùng tiền mua... Cháu cũng đừng nói mấy lời không cần tiền, bởi vì chú không phải mua cho chú uống đâu, chú mua giúp người khác thôi.”
Nếu như không đưa tiền, ông ấy cũng không có mặt mũi xin miễn phí.
Tần Dã: “Chuyện này đợi cháu hỏi vợ cháu đã rồi tính.”
Tần Tương Nam: “Được, cứ vậy đi, nếu như có, cháu cứ gửi điện tín cho chú nhé, chú bảo Tần Chân đến lấy.”
Tần Dã:……
Còn sai người đến lấy? Chuyện này không cần thiết nhỉ?
Nhưng mà, anh không nói mấy lời này.
Có còn thuốc viên bồi dưỡng sức khỏe kia không, cũng phải hỏi vợ trước rồi mới tính tiếp.
“Nếu ngày mai cháu dậy sớm, vậy thì ngủ sớm chút đi! Chú về trước đây.” Tần Tương Nam mới vừa đi hai bước, ông ấy dùng sức vỗ vỗ trán, sau đó quay người lại, “Xem trí nhớ của chú này, lại quên mất chuyện này, không phải y thuật của vợ cháu rất tốt sao? Con bé có muốn vào bệnh viện ở đây làm không? Nếu muốn thì vợ cháu có thể trực tiếp đến đó làm việc.”
Nếu như vậy, cả nhà Tần Dã có thể sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh.
“Chuyện này cháu phải hỏi vợ cháu đã.” Sắc mặt Tần Dã bình tĩnh, anh vẫn nói như vậy.
Tần Tương Nam:……
Ông ấy có thể nhìn ra được đứa cháu trai này sợ vợ.
Hình như chuyện gì cũng để vợ quyết định.
Có thể làm việc ở bệnh viện, đó là chuyện người ta muốn còn không được, ông ấy không tin cháu dâu sẽ không đồng ý.
“Vậy được, cháu về hỏi vợ cháu đi, chỉ cần vợ cháu muốn, chú sẽ bảo bên phía bệnh viện sắp xếp công việc cho con bé.”
Tần Dã:“...Vợ cháu muốn thi đại học, chắc là cô ấy không đến đâu.”
Tần Tương Nam: “Thi đại học cũng tốt, nhưng mà, vẫn còn mấy tháng có thể đi làm mà? Có thể đến đây làm việc trước, đến lúc đó nếu như thi đậu đại học, vậy thì trực tiếp đi học đại học là được rồi, không ảnh hưởng gì đâu.”
Tần Dã: “Chuyện này cháu phải hỏi vợ cháu đã.”
Khóe miệng Tần Tương Nam co giật, “Được, hỏi vợ cháu đi, đến lúc đó cứ gửi một bức điện tín cho chú là được rồi, chú về trước đây.”
Ông ấy chưa bao giờ gặp một người... Mở miệng ra là nói phải hỏi vợ mình chuyện này chuyện kia.
Ngày hôm sau, ông Tần đặc biệt đưa Tần Dã đến ga tàu hỏa.
“Tần Dã, sau khi về đến nhà, gửi một bức điện tín báo bình an nhé.”
Những lời còn lại, nên nói gì thì tối hôm qua đã nói hết rồi.
Tần Dã gật đầu: “Vâng.” Dừng một giây, anh lại mở miệng: “Chú ý sức khỏe.”
Những lời này khiến ông Tần vô cùng vui mừng, cháu trai lớn của ông ấy cuối cùng cũng quan tâm ông ấy rồi.
“Được, ông nội nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ông nội còn muốn trông con giúp cháu nữa.”
Tần Chân ở một bên:...
Ông nội cả từng này tuổi rồi còn muốn trông con giúp em họ, có cần thiết phải vậy không?
Lúc Tần Dã nghe thấy con thì đôi mắt anh lóe sáng.
.....
“Thử đi, nào, mở miệng gọi chị đi...” Dung Yên khích lệ nhìn cô bé.
Người làm mẹ như Tôn Mỹ thậm chí còn căng thẳng hơn cả con gái.
Kể từ khi con gái được điều trị và uống thuốc, cô ấy ngày đêm mong ngóng, mong con gái có thể nói được.
Kết quả, đừng nói là một câu, con bé thậm chí còn chưa nói từ nào cả, chuyện này khiến cô ấy rất lo lắng, cô ấy vốn muốn đến gặp ân nhân để hỏi thử chuyện này là thế nào.
Trùng hợp là hôm nay ân nhân lại tự mình đến đây.
Tú Nhi mở to đôi mắt, có lẽ đã được khích lệ, cho nên cô bé mở miệng,“...Chị...Chị...”
Giọng nói vẫn còn khá yếu ớt.
Nhưng hai người còn lại đều có thể nghe thấy được.
Tôn Mỹ hưng phấn nói: “Nói... Nói rồi...”
Ngay sau đó, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Sợ mình dọa con gái vừa mới mở miệng nói chuyện, cô ấy vội vàng bịt miệng mình lại.
Dung Yên cũng rất vui vẻ, nhìn đôi mắt lấp lánh tràn đầy thần thái kia, cô động viên một câu: “Tú Tú, giỏi quá! Em gọi chị nghe hay quá! Chị rất thích nghe, nào, gọi thêm vài lần nữa đi.”
Bởi vì đã nói một lần, lần gọi thứ hai của Tôn Tú thuận lợi hơn nhiều, cũng thông thuận hơn lúc nãy:“...Chị, chị...chị...”
Dung Yên đưa tay xoa đầu cô bé: “Giỏi quá! Nào, bây giờ em gọi mẹ đi...”
Tôn Tú quay đầu lại, phát hiện mẹ cô bé đang nhìn cô bé, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô bé hoảng hốt:“...Mẹ ơi, đừng...đừng khóc...”
Giọng nói vẫn rất yếu ớt, còn có chút khàn khàn, nhưng khi người làm mẹ như Tôn Mỹ nghe thấy lại là một âm thanh rất hay.
Nước mắt cô ấy chảy ra nhiều hơn nữa.
“…Mẹ, mẹ đừng khóc…Ô…”
Con gái cô ấy nói chuyện được rồi.
Con gái cô ấy sẽ không trở thành người câm nữa.
Những sự bất bình và nỗi buồn trong những năm này không ngừng chảy xuống, giống như trút sạch hết ra vậy.
Tôn Tú nhìn thấy mẹ càng khóc lớn hơn, cô bé có chút hoảng loạn: “Mẹ, mẹ...”