Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 279



Hoàng Thúy Hoa rất không vui, nhưng nà khi nhìn thấy bao đồ vật trên tay chồng của mình, lập tức vui vẻ ra mặt.

"Ôi trời, đúng là người khi kết hôn sẽ không giống nhau, so với lúc trước thì càng biết cách làm người hơn."

Trước kia khi nhìn ai thì đều có bộ dạng hung ác, giống như người khác thiếu nợ cậu ta một trăm đồng tiền vậy. Không chỉ nghèo mà còn keo kiệt.

Bây giờ kết hôn rồi lại rất hào phóng.

Lúc Tần Dã về tới nhà, không nhìn thấy vợ mình ở trong sân, vì thế trực tiếp đi vào nhà.

Lúc nhìn thấy đôi môi hơi sưng của vợ mình, anh có chút chột dạ.

Nhưng mà cái này thật sự không thể trách anh được, ai bảo trong khoảng thời gian rời đi anh nhớ nhung vợ mình như thế, cho nên trong lúc nhất thời mới không khống chế được.

"Vợ ơi……"

Dung Yên tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, "Kêu la cái gì?"

"......Anh lên núi đi dạo, em có muốn đi không?"

Dung Yên vừa nghe thấy là lên núi, đúng thật là có chút suy nghĩ, phải biết rằng trong mấy ngày Tần Dã rời đi này, mẹ cô không cho phép cô đi lên núi một mình.

"Được, em đi cùng anh, em thay quần áo trước đã."

Tần Dã vui vẻ gật đầu.

Anh cũng thay ra bộ quần áo đang mặc trên người mình.

Hai người cùng nhau đi ra từ trong phòng.

"Mẹ, con và vợ đi lên núi đi dạo, nếu như tụi con về trễ thì không cần chờ tụi con ăn cơm."

Mẹ Dung nhìn về phía anh, "......Được rồi."

Tần Dã lấy d.a.o chẻ củi và sọt rồi cùng vợ mình đi ra cửa để đi lên núi.

Đường hai người đi chính là con đường nhỏ không có người, sẽ không gặp phải người nào khác.

"Đúng rồi, vợ, lúc trước anh đi, em muốn nói cái gì?"

Dung Yên nghe được lời này, cô nghĩ lại.

Vì thế liền cười thần bí, "Bây giờ không phải lúc thích hợp để nói, chờ lên núi rồi lại nói."

Chuyện bán đồ trong không gian, cô chuẩn bị nói với anh một chút, nếu không, dựa vào một mình cô mà đi đầu cơ trục lợi thì cô cũng cảm thấy rất phiền.

Huống chi, cô cũng tin tưởng ánh mắt của chính mình……Người này sẽ không phản bội cô.

Vốn dĩ Tần Dã chỉ tùy tiện hỏi, nhưng mà khi nghe được lời này thì lòng tò mò liền nổi lên, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tuy là muốn biết chuyện ngay lập tức, nhưng mà bước chân của anh cũng không nhanh, bởi vì anh còn bận tâm đến tốc độ của vợ mình.

Đường núi này cũng không dễ đi.

Dọc theo đường đi, vận may của hai người không tệ.

Hái được rất nhiều rau dại, còn bắt được một con gà rừng.

Sau khi đi vào chỗ sâu trong núi, "Hình như em nghe thấy tiếng gì đó."

Tần Dã vừa nghe vợ mình nói vậy, anh lập tức cẩn thận lắng nghe, sau đó bình tĩnh lại, "Hình như là sói, vợ ơi, em mau leo lên cây đi."

Dung Yên: ……

"Sói? Mà thanh âm này có chút nhỏ, có phải là cách rất xa không?"

Tần Dã vốn tưởng rằng vợ mình nghe thấy tiếng sói thì sẽ có chút sợ hãi, kết quả anh lại nghe ra được vài phần hưng phấn trong giọng nói của cô.

Tần Dã: ……

Nếu như phụ nữ nghe thấy đồ vật đáng sợ như thế, không phải sẽ run bần bật sao?

Nhưng mà, ngay sau đó anh lại nghĩ đến vợ mình lại là một người tương đối lợi hại, cô không giống với những người khác.

"Nếu như sói muốn đến bên này thì rất nhanh sẽ tới, chúng ta leo lên cây trước rồi lại nói."

Lần này có sói, thật sự là do anh sơ suất.

Anh duỗi tay chuẩn bị hỗ trợ vợ của mình leo lên cây, lại phát hiện vốn dĩ vợ anh chẳng cần đến sự trợ giúp của anh.

"......Còn thất thần làm gì? Mau lên đây đi!" Người trên cây vẫy tay với người ở dưới.

Hóa ra không chỉ có đàn ông mới leo lên cây nhanh, phụ nữ còn có thể leo nhanh hơn đàn ông.

"......Được."

Người có điểm hơi ngơ ngác, hình như việc nào vợ anh cũng rất giỏi.

Leo cây là kỹ năng lợi hại nhất của anh, hai ba bước đã trèo lên được cái cây.

"Không tồi." Cho nên nói vận may của một người rất quan trọng, nếu như trước kia không xui xẻo như vậy, chỉ bằng thân thủ này của anh, thì cũng sẽ không khiến cho ba anh em nhà họ Tần nghèo khó đến như thế.

Tần Dã được vợ mình khen, người đàn ông trẻ tuổi liền có một chút kích động, hai vành tai của anh ……đỏ hết cả lên.

"Vợ là lợi hại nhất."

Dung Yên chỉ ngón tay về phía xa, "Đừng khen ngợi lẫn nhau nữa, mau nhìn bên kia đi……"

Bọn họ đang ở vị trí tốt, vừa đúng lúc có thể nhìn ra phương xa.

Chờ sau anh nhìn kỹ qua, thì sắc mặt biến đổi.

"Hình như không chỉ có một con."

Dung Yên nghe thấy lời anh nói, lập tức nhìn kỹ, "Sói là động vật quần cư, chắc chắn không chỉ có hai con. Trước tiên chúng ta cứ đợi ở trên cây đi, chắc là chúng nó sẽ không đi đến bên này của chúng ta đâu."

"Được." Tần Dã lên tiếng.

Nếu như là trước kia, thì chắc chắn không cần phải nói, nhất định là anh sẽ bị bầy sói theo dõi.

Bây giờ……Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, ánh mắt đầy nhu hòa, bởi vì có người có thể đuổi đi vận xui của anh ở đây, có lẽ, lũ sói này sẽ không đi về phương hướng của bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.