Nhưng mà, Dung Yên nhanh hơn một bước: “Mẹ, con đi mở cửa được rồi.”
Cô mở cái dù màu đen ra mà đi ra ngoài.
Lúc mở cửa ra, phát hiện ra rằng người này chính là đại đội trưởng đã đi rồi lại quay lại đây.
“Đại đội trưởng, còn chuyện gì sao?”
Đại đội trưởng Tần không chút do dự, “Vợ Tần Dã, nếu lát nữa cảnh sát đến, cháu đến nhà chú nói một tiếng, chú có tin tức quan trọng cần báo.”
Dung Yên cũng không hỏi tin tức quan trọng gì, chỉ gật đầu nói: “Được, cháu biết rồi.”
“Vậy được, chú đi đây.” Đại đội trưởng Tần quay người rời đi.
Dung Yên nhìn bóng lưng ông ấy, suy nghĩ một lúc... Cũng không hiểu là chuyện gì, cho nên đóng cửa lại.
“Ai vậy?” Mẹ Dung thấy cô vào nhà liền hỏi.
“Là đại đội trưởng, hình như ông ấy có chút manh mối, bảo là nếu lát nữa cảnh sát đến thì nói cảnh sát trực tiếp đến tìm ông ấy.”
Mẹ Dung nghe vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng may mà đến buổi chiều, cuối cùng cũng ngừng lại.
Buổi trưa Tần Dã không về nhà ăn cơm.
Đến ba giờ chiều, anh và cảnh sát mới cùng nhau xuống núi.
Khi Dung Yên nhìn thấy cảnh sát, cô lập tức nói cho bọn họ biết bên chỗ đại đội trưởng có tin tức quan trọng.
Viên cảnh sát đứng đầu nghe vậy, lập tức dẫn theo hai người đến gặp đại đội trưởng.
Dung Yên nhìn Tần Dã toàn thân ướt đẫm: “Anh đi tắm thay quần áo trước đi! ”
Tần Dã gật đầu: “Được.”
Mẹ Dung thấy vậy vội vàng vào bếp nấu đồ ăn...
Tần Dã vừa tắm xong đi ra thì mẹ Dung cũng nấu mì xong rồi.
Bà ấy bưng mì ra ngoài.
“Tiểu Tần, ăn mì trước đi.”
Tần Dã vừa nhìn, một bát mì lớn như vậy, còn có hai quả trứng trên mặt nữa.
“Mẹ, lần sau không cần bỏ trứng vào cho con đâu.”
“Sao lại không cần? Bây giờ con là người làm việc nhiều nhất trong nhà, cho nên phải bồi bổ, huống hồ, sức khỏe của con tốt cũng là chuyện tốt đối với mọi người.”
Còn có chuyện sinh con nữa.
Hai vợ chồng con gái đã kết hôn được một thời gian rồi phải không?
Tại sao vẫn chưa có tin tức gì chứ?
Tần Dã muốn nói rằng anh vẫn còn rất khỏe mạnh! Không cần bồi bổ, nhưng nhìn thấy mẹ vợ mơ màng như đang suy nghĩ điều gì đó, cho nên cũng không nói thêm gì nữa.
Mẹ Dung là người trong lòng nghĩ thế nào thì phải hỏi cho rõ ràng.
Nhưng thật sự không tiện hỏi con rể về vấn đề này, cho nên bà ấy đi tìm con gái.
Bà ấy vừa ra khỏi sân liền nhìn thấy con gái mình, cho nên liền vẫy tay về phía cô: “Yên Yên, con lại đây một lát.”
Dung Yên đi đến nói: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Mẹ Dung kéo cô vào một góc, nhìn xung quanh rồi thấp giọng hỏi: “Yên Yên, con lấy chồng lâu như vậy, sao vẫn chưa có em bé nữa?”
Chuyện này thật sự không đúng lắm!
Nếu nói hai vợ chồng con gái vẫn chưa ngủ với nhau…bà ấy không tin.
Con gái của bà ấy đẹp như vậy, nếu con rể còn chịu đựng được, vậy thì... Có vấn đề lớn rồi.
Dung Yên vừa nghe thấy hai chữ em bé, da đầu cô bắt đầu râm ran.
“Mẹ ơi, tụi con tạm thời con chưa có ý định sinh con, chắc phải đợi đến lúc tốt nghiệp đại học đã! ”
Dù sao thì cô cũng phải hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi rồi mới sinh con chứ?
Bây giờ... cô cảm thấy mình không đủ điều kiện để làm mẹ.
Mẹ Dung nghe vậy, bà ấy liền thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ còn tưởng một trong hai đứa có vấn đề gì nữa chứ? Tốt nghiệp đại học rồi sinh con cũng được. Chỉ cần hai đứa bàn bạc ổn thỏa là được, thật ra hai đứa đẻ con sớm cũng không sao, mọi chuyện đều có mẹ ở đây mà, dù sao thì mẹ cũng rảnh rỗi, có thể chăm con giúp hai đứa”
Khi Dung Yên nghe câu đầu tiên thì khóe miệng cô co giật.
Còn những lời bà ấy nói tiếp theo, cô trả lời: “... Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Dù sao thì chuyện tránh thai đôi khi cũng sẽ có sai sót, nếu như có thì sinh thôi.
Nếu như không có, vậy có lẽ phải muộn một chút... Để cô chuẩn bị sẵn sàng hoặc tạo điều kiện sống tốt hơn cho các con của cô đã rồi mới sinh cũng không muộn, dù sao thì hai vợ chồng cô bây giờ vẫn còn rất trẻ mà.