Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 289



Về sau không biết vì nguyên nhân gì mà Tần Phú Lâm lại g.i.ế.c c.h.ế.t Điền Ngọc Mai.

“....Cho nên, rốt cuộc là có liên quan gì đến cha tôi?” Biểu tình của Tần Dã không tốt lắm.

Lục đội nhìn thẳng anh: “Có lẽ lúc cha cậu xảy ra chuyện chưa chắc đã là tai nạn ngoài ý muốn, mà hình như là do hai người kia hợp mưu tính kế cha cậu. Nhưng chuyện này chưa chắc chắn, cần phải tái thẩm lần nữa. Trước mắt, chúng tôi mới chỉ nắm giữ chứng cứ Tần Phú Lâm sát hại Điền Ngọc Mai mà thôi, còn những chuyện khác cần phải tiếp tục điều tra…..”

Đôi mắt Tần Dã lập tức đỏ ngầu, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn gặp Tần Phú Lâm…..”

15 ngày sau khi cha anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh còn bán công việc cho Tần Phú Lâm.

Nghĩ lại thôi đã hận đến mức muốn phun máu.

Không nghĩ tới kẻ thành thật nhất lại là lang sói ẩn mình.

Lục đội suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, để Tiểu Vương đưa cậu đi gặp ông ta.”

Tần Dã gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Lục đội quay người vẫy tay với Tiểu Vương đứng cách đó không xa: “Tiểu Vương, đưa Tần Dã đi gặp Tần Phú Lâm.”

Tiểu Vương nhanh chóng đáp lại: “Được, Lục đội.”

Tần Dã đứng lên đi theo Tiểu Vương.

“Cậu chờ ở đây nhé, tôi đi dẫn người qua.”

Tần Dã gật đầu.

Đại khái mất khoảng 5 phút, Tiểu Vương dẫn theo Tần Phú Lâm đi ra ngoài.

Thời điểm Tần Phú Lâm nhìn thấy Tần Dã thì ánh mắt lóe lên: “......Tần Dã, không nghĩ tới cháu lại đến thăm chú hai….”

Ánh mắt Tần Dã nhiễm theo lửa giận, hô hấp dồn dập nhìn kẻ giả tạo trước mắt này: “Ông cũng dám nhận làm chú hai tôi sao? Tôi hỏi ông, vì sao ông lại muốn hại cha tôi?”

Đồng tử Tần Phú Lâm co lại: “Không, chú không có, Tần Dã, cháu đừng nghe người khác nói hươu nói vượn…..Sao chú có thể hại c.h.ế.t cha cháu được, đó là anh trai chú…..”

Tần Dã nhìn gương mặt dối trá kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn, trực tiếp giơ tay lên đ.ấ.m một cái…..Tiểu Vương kịp thời ngăn lại.

“Đồng chí Tần, cậu đừng kích động, ở đây không cho phép đánh nhau….Nếu cậu ra tay ở đây thì cũng không có lợi ích gì cả, không đáng…..Nghĩ về người nhà của cậu một chút…..”

Thời điểm Tần Dã nghe đến hai chữ người nhà, tính tình lập tức dịu lại.

Tiểu Vương thấy vậy, liền quyết đoán tính kéo người ra ngoài khuyên nhủ.

“Đồng chí Tần, bây giờ ông ta là người có tội, cậu cứ chờ ông ta bị kết án là được. Án mạng này rất nhanh sẽ được Lục đội phá giải…..Ác nhân thì sẽ có pháp luật trừng trị.”

Tần Dã hít sâu một hơi: “....Anh nói rất đúng, tôi không nên làm bẩn tay mình.”

Nói xong câu đó, anh nhìn sang Tần Phú Lâm bằng đôi mắt âm trầm, chẳng thèm nhiều lời thêm nửa câu, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Tần Phú Lâm đờ đẫn nhìn bóng dáng đang chậm rãi rời xa.

Vẻ mặt đần độn.

Mẹ Dung nhìn bầu trời tối đen như mực ở bên ngoài, giọng điệu không giấu được lo lắng:

“Tiểu Tần đi lên trấn trên đã lâu như vậy rồi…..Trời cũng đã đen sì mà sao vẫn chưa thấy quay về nữa?”

Cho dù là đi đồn công an thì bây giờ người ta cũng đã sớm tan tầm rồi.

“Mẹ, mẹ đừng lo, chắc anh ấy có việc khác trì hoãn thôi, con thấy bây giờ cũng không còn sớm, mẹ đừng đợi nữa, mau quay về phòng ngủ đi! Nếu chút nữa không muốn ăn cơm thì để anh ấy tùy tiện ăn gì đó là được.”

Dung Yên nhìn mẹ cô đang còn muốn nói thêm gì đó, liền bổ sung một câu: “Mẹ, không phải mẹ đã để cơm tối cho anh ấy ở trong nồi rồi sao? Anh ấy đâu phải là trẻ con, còn có thể không biết tự mình bỏ ra ăn hả?”

Mẹ Dung nhìn con gái vô tâm vô phế, thật không biết nên nói gì mới tốt.

“.....Được rồi, vậy thì mẹ về phòng đây, nếu chút nữa Tiểu Tần về thì con nhớ nhắc nó một tiếng, đừng để thằng bé nhịn đói.”

Dung Yên gật đầu: “Con biết rồi.”

Mẹ Dung thấy vậy đành phải đi về phòng.

Dung Yên cũng không ngồi chờ ở ngoài, cô quay về phòng mình.

Vốn dĩ cho rằng Tần Dã sẽ sớm quay về, nhưng chờ mãi chờ mãi, người chưa thấy đâu thì Dung Yên đã ngủ quên mất.

Trong lúc mơ màng có cảm giác có người đang đến gần cô.

Dung Yên lập tức tỉnh táo lại, mắt cũng mở ra, sau đó “bang” một tiếng mở đèn lên.

“....Sao anh vào phòng mà không bật đèn vậy?”

Nếu không phải cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì anh đã bị cô bẻ gãy đầu rồi.

“Xin lỗi…..” Thanh âm Tần Dã có chút nghẹn ngào.

Dung Yên nghe xong nhìn sang, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt anh không thích hợp.

“Anh bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Dã tiến lên ôm chặt lấy cô: “.....Vợ ơi, cho anh ôm một lát.”

Dung Yên:....?

Cô giống như cảm nhận được trong lòng anh có sự bi thương.

Nhưng chỉ là nghĩ, cũng không hỏi ra miệng, im lặng vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh.

Hai người ôm nhau, cũng không biết qua bao lâu, Dung Yên cảm nhận được Tần Dã đã bình tĩnh trở lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.