Dung Yên nghe được lời này, đôi mắt của cô híp lại một chút, "Thím, thím đừng gạt tôi, t.h.i t.h.ể nữ trên núi là ai, chính thím biết rõ ràng, hơn nữa chuyện này cũng chính là bản thân thím báo cho công an. Tôi tin chắc là công an vẫn sẽ còn tìm đến thím, nếu như bây giờ thím không nói, thì tôi chờ thêm hai ngày rồi cũng biết thôi."
Cô đưa túi điểm tâm lên phía trước.
Hoàng Thúy Hoa: ……
Đây rốt cuộc là cái thứ gì? Tại sao lại thơm như vậy?
Dung Yên hơi mỉm cười, cô bỗng nhiên lại thở dài một hơi, "Thôi được, nếu như thím không thể nói ra, vậy tôi cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao với năng lực làm việc của công an, tôi tin là hai ba ngày sau sẽ biết kết quả thôi."
"Thím, tôi không làm phiền nữa."
Dù chỉ là lời tùy tiện nói ra, nhưng cũng không gây trở ngại tới khả năng nghe hiểu của Hoàng Thúy Hoa.
Bà ấy nhìn vợ Tần Dã thật sự xoay người rời đi, thì nóng nảy.
"......Chờ, chờ một chút."
Điểm tâm không có người dám bán, hơn nữa thêm năm đồng tiền……Sự dụ hoặc này thật sự là quá lớn, Hoàng Thúy Hoa không thể cưỡng lại được.
Chân Dung Yên vừa mới nhấc chân lên lại hạ xuống, "Thím, nếu như không thể tùy tiện nói ra thì cũng không sao, tôi cũng không ép buộc."
"Không, không hề bắt ép, tôi rất sẵn lòng, đi, vào trong phòng thím rồi nói." Hoàng Thúy Hoa tiến lên kéo Dung Yên.
Dung Yên né tránh một chút, không để cho bà ấy chạm đến tay của mình.
"Được, vậy tôi nghe một chút."
Hoàng Thúy Hoa đi được hai bước, bà ấy đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhanh chóng đi đóng cửa lại.
Chờ sau khi đóng hết cửa, thì mới dẫn người vào trong phòng bếp.
Rốt cuộc thì căn phòng kia của bà ấy cũng không tiện.
Mà bây giờ phòng bếp cũng không có ai, mấu đứa con dâu của bà ấy vẫn đang đi làm ruộng, nên cũng không thể trở về ngay.
"Vợ Tần Dã, làm sao cô biết là tôi nói với công an? Tôi nhớ rõ là công an đã bảo mật chuyện này rồi!"
Khóe miệng Dung Yên nâng lên một chút, "Tôi đoán."
"Gạt người, sao cô lại đoán được?" Hoàng Thúy Hoa không tin lời nói này.
Dung Yên: "Việc này rất dễ đoán mà! Ngày đó không phải đại đội trưởng đã nói là có manh mối quan trọng muốn trình báo lên công an sao? Trước đó thì không nói, nhưng sau khi chạy về nhà lại chạy qua nhà tôi một chuyến, tất nhiên, là lúc ông ấy đi tắm thím đã nói sự thật với ông ấy."
Hoàng Thúy Hoa:......
Đầu óc của người đã lấy chồng xài tốt như vậy sao?
Dung Yên cũng không muốn lãng phí thời gian với bà ấy, "Đừng bận tâm chuyện này nữa, mau kể với tôi mọi thứ mà thím biết đi"
Hoàng Thúy Hoa nhìn bộ quần áo sạch sẽ của Dung Yên, bà ấy cũng rất muốn.
Tròng mắt bà ấy xoay chuyển, nghĩ ra một cách hay.
"Nói thật thì, chuyện mà tôi biết thì có khá nhiều, chỉ cần cô cho tôi mười đồng tiền thì……"
Lúc này không chiếm nhiều một chút thì còn đợi đến bao giờ.
"Mười đồng?" Dung Yên nhướng chân mày, "Cũng không phải không được, còn phải xem có cái gì giá trị không, rốt cuộc thì tôi nghe được cũng khá nhiều.."
Khóe miệng nhếch lên, "Thím, ngày hôm ấy Tần Dã đã đi đến công an một chuyến, tôi tới tìm thím, là muốn nghe một số tin tức chưa biết được."
Muốn lấy được mười đồng của cô sao? Vậy thì cũng phải để xem bà ấy có thể cung cấp được cái gì.
Cũng không phải là cứ thích lấy thì lấy.
"Tôi, thật ra tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ là năm đó, Tần Phú Lâm đã đi lên núi cùng Điền Ngọc Mai, nhưng khi xuống núi thì chỉ có mình cậu ta xuống. Lúc ấy tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà tôi cũng không quá để ý, đến khi công an nói trên núi có một bộ xương, thì tôi cũng không nghĩ quá nhiều……Mà, ngày đó tôi vừa đúng lúc bắt gặp Tần Phú Lâm có vẻ mặt hoảng loạn, thì lúc này tôi mới nhớ đến chuyện này. Tần Phú Lâm và Điền Ngọc Mai, tôi đã thấy nhiều lần……"
"Còn có một lần, tôi bắt gặp hai người cãi nhau, còn mắng đến cha của Tần Dã, cái kia……"
Hoàng Thúy Hoa liếc nhìn Dung Yên một cái.
Dung Yên đối diện với ánh mắt của bà ấy, "Cái kia là cái gì? Thím, trước khi nói, chúng ta đều rõ ràng, nếu chỉ có nói nhiêu đây, thì mười đồng tiền này tôi cũng không thể cho thím."
Hoàng Thúy Hoa cắn răng một cái, "Cái kia, Điền Ngọc Mai nói……Trước kia người Tần Phú Lâm thích chính là mẹ của Tần Dã……"
Dung Yên: ……
"Tôi chỉ biết nhiêu đây, còn lại thì không biết. Còn có, cô cứ yên tâm, loại chuyện này, tôi cũng không nói với người khác. Cũng chỉ nói qua với ông chồng nhà tôi, sau khi bị ông ấy dạy dỗ vì nói hưu nói vượn, thì tôi cũng không nhắc lại nữa."
Dung Yên không nghĩ tới có thể nghe được loại chuyện như thế này.
Cho nên, Tần Phú Lâm muốn hại c.h.ế.t cha của Tần Dã, là do ghen ghét?
"Thím, thím nói huơu nói vượn như vậy thật quá đáng, mẹ chồng tôi đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy, tôi hy vọng thím nói ít để tích đức đi."
Sau khi nói xong, cô chỉ cho năm đồng tiền.
Nhìn vẻ mặt thay đổi của Hoàng Thúy Hoa, mặt mày cô cũng lạnh lùng lên, "Tôi không hy vọng nghe thấy mấy cái này, nếu trong thôn loan truyền, vậy thì thím có từng nghĩ đến vị trí đại đội trưởng của chồng thím sẽ không giữ nổi nữa không?"