Tần Dã lập tức nói: “Mẹ, mẹ không cần vất vả như vậy, chuyện kiếm tiền, để con là được……”
Câu tiếp theo còn chưa nói hết, đã bị mẹ Dung cắt ngang.
“Chuyện này không tốn nhiều sức của mẹ đâu, hơn nữa, nếu thật sự có thể bán, kiếm được ít tiền thì cho dù vất vả mẹ cũng rất vui.”
Sau này còn nhiều chỗ cần sử dụng tiền đấy.
Đi học cũng bốn người, còn có ông chồng nhà bà ấy cũng phải uống thuốc hàng ngày.
Có chỗ nào không tốn tiền?
Bà ấy lo lắng đến ngủ không yên.
Dung Yên cảm thấy mẹ cô không cần thiết phải vất vả như vậy.
“Mẹ, con thấy thôi bỏ đi, cái này mỗi ngày phải thức dậy sớm không nói, một mình mẹ làm nhiều bánh bao như vậy vừa tốn thời gian lại tốn công sức, sao có thể được, với lại, cho dù mẹ làm bánh bao xong rồi, vậy không phải hàng ngày phải mang bánh bao lên trấn trên bán sao? Chuyện này cũng khiến mẹ rất vất vả, việc này không thể làm. Đường đi xa, mẹ không thể đi xe đạp lẫn xe bò, vừa đi vừa về, lãng phí bao nhiêu thời gian?”
“Trong khoảng thời gian này, mẹ vẫn nên ở nhà nấu cơm thật tốt đi! Không phải nói muốn chăm sóc sức khỏe cho chúng con thật tốt trong lúc chúng con thi đại học sao? Mẹ cũng đừng suy nghĩ chuyện này. Chuyện kiếm tiền, đã có Tần Dã và con gái của mẹ lo…… Một người anh em của Tần Dã đang làm vài việc ở trấn trên, anh ấy có thể trích ra nửa ngày để hùn vốn làm ăn chung.”
Tần Dã:……?
Sao anh không biết chuyện này?
Mẹ Dung lập tức hỏi: “Tiểu Tần, Yên Yên nói có thật không?”
Tần Dã nghe thấy câu hỏi này đương nhiên lập tức hoàn hồn, anh nhanh chóng gật đầu, “Đúng vậy.”
Khóe miệng Dung Yên hơi cong lên một chút, “Mẹ, vì thế, nhiệm vụ nấu cơm của mẹ là quan trọng nhất, kiếm tiền giao cho chúng con là được. Tục ngữ nói rất đúng, cây là chết, người là sống, chỉ cần đầu óc còn suy nghĩ, cũng sẽ không bị chút nước tiểu làm c.h.ế.t ngạt, chờ mà xem! Chúng ta là người có thể kiếm được nhiều tiền, sẽ khiến cho cả nhà sống cuộc sống tốt đẹp không phải lo chuyện cơm áo.”
Mẹ Dung lập tức ném cho cô ánh mắt trách mắng, “Hiện tại vẫn còn chưa ăn cơm, đừng nói phân với nước tiểu nữa…… Mau ăn cơm trước.”
Dung Yên:……
Tự bản thân cô cũng thấy hết hồn, xem ra cuộc sống ở dưới quê đã đồng hóa cô sâu sắc, nếu là trước kia thì cô đã không nói như vậy.
“Nếu các con đã có giải pháp, vậy được, cứ như vậy đi, mẹ con sẽ không làm việc bán đồ ăn này nữa, ăn cơm trước đi.”
Dung Văn Minh cũng rất hào hứng.
Thật ra ông ấy cũng không muốn vợ nhà mình vất vả như vậy.
Nhưng mà lúc trước ông ấy phản đối cũng vô ích!
Cả nhà bắt đầu ăn bữa cơm tối thịnh soạn……
Đợi sau khi Tần Dã tắm rửa xong quay lại, lúc này anh mới hỏi: “Vợ, chuyện lúc nãy em nói trên bàn cơm……”
“Còn không phải là chuyện Thiết Trụ làm đó sao? Chúng ta có hàng, anh để anh ấy bán, đúng rồi, anh lên trấn trên thuê một căn nhà, đến lúc đó, em dỡ hàng hóa đến đó, như vậy, sẽ không có người nghi ngờ.”
Dung Yên nói kế hoạch của bản thân ra.
Nếu thật sự không kiếm được xu nào, đối với bản thân cô thì không sao, nhưng nhìn bộ dạng lo lắng đó của ba mẹ…… Cô cũng không muốn để họ vì chuyện tiền bạc mà sầu lo.
Vì thế không chỉ có Tần Dã muốn kiếm tiền, bản thân cô cũng muốn tìm cách khác để kiếm tiền.
Cô muốn sống cuộc sống thoải mái dễ chịu.
Cũng không muốn nhìn người trong nhà mặt ủ mày chau…… Cho dù là họ thật sự che giấu rất tốt, nhưng ai bảo cô không chỉ có đôi mắt sắc bén, mà còn đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của mọi người.
Tần Dã nghe vợ nói như vậy, anh ấy gật đầu ngay, “Được.”
Dung Yên nhìn anh, “Đúng rồi, cần phải tìm căn phòng tương đối yên tĩnh, tốt nhất là bên cạnh không ồn ào.”
“Ừ, anh biết rồi.” Cho dù là vợ không nói, anh cũng biết phải tìm kiểu sân vườn riêng. “Ngày mai anh đi xem ngay.”
“Được, như vậy đi, ngày mai em đi cùng anh.” Dung Yên chỉ chỉ chiếc bàn nhỏ thấp trên giường đất, “Qua tháng bảy năm nay là thi đại học rồi, buổi tối anh nên chăm chỉ đọc sách nhé!”
“…… Được.” Thật ra Tần Dã muốn ôm vợ ngủ hơn.
Tuy nhiên, vợ anh đã nói như vậy, đương nhiên anh phải làm theo.
Tần Dã xem toán học, mà Dung Yên cũng không để đầu óc rảnh rỗi, cô không cần xem toán, văn, anh.
Nhưng ở thời này chính trị vẫn cần phải xem một chút mới được.
Mấy thứ này, cô hơi thiếu một chút.
Nhưng, cô cũng chỉ xem một chút rồi ngừng, nguyên nhân là cô đọc nhanh như gió, tốc độ đọc sách cực nhanh, hơn nữa trí nhớ của cô hơn người, khả năng phân tích giải thích đứng đầu, vì thế không cần thiết xem lần thứ hai.
Thời gian còn sớm, ánh mắt cô liếc nhìn về phía Tần Dã, phát hiện anh đang làm bài rất nhiệt tình.
Vì thế cô dời mắt đi…… Đúng lúc dừng trên tờ báo đang mở bên cạnh, đó là thứ lần trước Tần Dư mang từ nhà cô đến đây, khi đó hình như cậu ấy tiện tay dùng tờ báo này bao bọc cái gì đó.
Nhìn chằm chằm vào tờ báo hồi lâu, một ý tưởng xuất hiện trong đầu cô.
Nghề phụ kiếm tiền…… Gửi bài cho tòa soạn báo!
Thời này, hình như tiền nhuận bút được chấp nhận đúng không?