Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 309



Dung Yên suy nghĩ, rồi gật đầu, “Em đi dạo trong trấn, chút nữa sẽ trở về.”

Tần Dã lập tức nói: “Vậy em cẩn thận một chút.”

Anh đi ra ngoài đẩy xe đạp ra, đợi đến sau khi vợ anh đi xa rồi, lúc này anh mới quay lại sân bắt đầu quét dọn.

Đối với căn nhà không người ở, anh quét dọn rất nhanh……

Bên đây Dung Yên chạy xe đạp tới trước bưu điện.

Dung Yên nói với nhân viên bên trong ô cửa: “Chào cô, nhờ gửi thư, phiền cô đưa cho tôi phong thư và tem.”

Nhân viên ngẩng đầu nhìn cô, “Phong thư hai xu, tem ba xu, gửi trong vùng bốn xu, gửi đi nơi khác tám xu.”

Dung Yên lập tức nói ngay: “Tôi gửi vùng khác, làm phiền cho tôi mười phong thư và tem.”

Sau này cô vẫn muốn viết, mấy thứ này có thể cất giữ, đến lúc đó muốn gửi thì chỉ cần viết địa chỉ ở nhà là xong.”

Rõ ràng nhân viên không ngờ cô muốn nhiều như vậy, lại ngẩng đầu liếc nhìn thêm một cái, tuy nhiên, vẫn cầm mười phong thư và mười con tem đưa cho cô.

“Tổng cộng năm mươi tám xu.”

Trong tay Dung Yên có tiền lẻ, vì thế cô đếm năm mươi tám xu.

Bản thân cô có bút, đương nhiên cô không cần mượn, dựa trên địa chỉ gửi bài của tòa soạn mà viết lên phong thư.

Đợi sau khi dán kín miệng rồi, lúc này cô mới gửi.

Về phần kết quả thế nào thì Dung Yên cũng không gấp.

Sau khi ra khỏi bưu điện, cô lại đến cung tiêu xã một chuyến, mua một số thứ, sau đó lại quay lại sân kia.

Lúc này mặt Tần Dã có chút bụi bặm, anh nhìn thấy vợ trở về, lập tức đi tới đón, “Sao lại trở về nhanh vậy?”

Dung Yên nhìn anh một cái, “Anh ở bên đây thế nào? Sắp xong chưa? Hay là, em quét dọn cùng anh nhé……”

Tần Dã vừa nghe thấy cô muốn giúp đỡ, vội vàng từ chối ngay, “Không cần, bên đây anh sắp xong rồi, em nhìn thấy căn phòng kia chưa, ở dưới còn có căn hầm, anh đã quét dọn rồi, đến khi đó có thể cất giữ đồ đạc xuống căn hầm.”

Khi Dung Yên nghe thấy có căn hầm, cô có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó cô đã nhíu mày.

“Như vậy đến lúc anh dọn dẹp trên dưới không phải càng phiền phức và mệt mỏi hơn sao? Anh lấy chìa khóa khóa kỹ chỗ này một chút, chắc là không có ai đến.”

Tần Dã là có chút lo lắng khi anh không ở đây, để đồ ở đây, sợ có người tới trộm.

Ở trong trấn có rất nhiều lưu manh.

“Anh không sợ phiền phức này, cũng sẽ không mệt, anh không sao. Để ở hầm sẽ an toàn hơn một chút.”

Dung Yên thấy anh nói như vậy, cũng nghe theo anh.

“Vậy được rồi.”

Tần Dã lại vội vàng nói: “Vợ, vừa rồi anh mới dùng khói xông một chút, mùi vẫn chưa tan hết, nếu em muốn để đồ, vậy đặt trong phòng là được, chờ thêm một khoảng thời gian, xử lý hầm xong rồi lại để cũng không muộn.”

“Được.” Dung Yên không có ý kiến, bởi vì lời anh nói đều đúng.

Căn hầm nhiều năm không sử dụng chắc chắn không thể sử dụng ngay được.

“Vậy anh làm cho xong phần cuối cùng này.” Viện này có tổng cộng năm phòng thêm một căn bếp nhỏ, nhìn chung cũng khá lớn.

Vừa rồi anh chỉ quét dọn bốn phòng, còn một phòng chưa quét.

Với lại nhà bếp, bởi vì không cần nên anh cũng không có ý định quét dọn.

Dung Yên gật đầu, cô đi vào căn phòng có hầm, sau đó mua rất nhiều gạo và bột mì từ siêu thị trong không gian.

Còn những thứ khác, thì cô không mua.

Đồ dùng sinh hoạt không phù hợp, hai loại lương thực này tốt hơn, còn có mì sợi.

Đợi khi Tần Dã quét dọn xong đến nhìn, anh hết sức kinh ngạc, “…… Vợ, nhiều như vậy sao?”

Dung Yên gật đầu: “Mỗi loại tổng cộng năm trăm cân.”

Tần Dã nghe vậy liền lo lắng nói: “Bây giờ anh đi tìm Thiết Trụ.”

“Cũng được.” Dù sao đi nữa, bán rồi thì sẽ có tiền.

Nhưng mà, những thứ này không thể ngày nào cũng bán được, mười ngày nửa tháng bán một lần mới được.

Thiết Trụ nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, liền đi ra mở cửa.

Anh ấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người anh em tốt của mình, Tần Dã.

“Tần Dã, tại sao anh lại đến đây?”

“Có chuyện tìm cậu.” Tần Dã không nói nhiều, trực tiếp đi vào.

Thiết Trụ nghe thấy lời này, càng cảm thấy tò mò hơn.

Sau khi đóng cửa lại, anh ấy thuận miệng hỏi một câu: “Có chuyện gì vậy?”

Tần Dã đứng trong sân, không vòng vo với anh ấy mà nói thẳng: “Tôi có lô lương thực, bên cậu có thể bán được không?”

Thiết Trụ nghe thấy lời này, anh ấy không khỏi ngạc nhiên.

“Anh còn có lương thực à? Là gì vậy? Số lượng bao nhiêu?”

Hỏi mấy câu liên tiếp.

“Năm trăm cân gạo và bột mì trắng hảo hạng, ngoài ra còn có một ít mì sợi nữa.”

Lời nói của Tần Dã khiến Thiết Trụ mở to hai mắt.

Sau đó vẻ mặt của anh ấy vô cùng kích động.

“Anh nói thật à?”

Gần đây anh ấy còn không lấy được hàng, nếu thực sự có nhiều như vậy, nhất định sẽ kiếm được tiền!

Tần Dã rất bình tĩnh nhìn anh ấy, sau đó hỏi lại một câu: “Có bao giờ cậu thấy tôi nói khoác chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.