Thiết Trụ bị nghẹn một chút... Thực sự đúng là không có.
Người khác có thể nói khoác, nhưng Tần Dã thì không, anh ấy vẫn tin tưởng chuyện này một cách tuyệt đối.
Sự vui mừng và hưng phấn lập tức hiện ra trên mặt anh: “Hàng đâu?”
“Đi theo tôi.” Căn nhà kia, ngoại trừ anh và cha anh thì không có người thứ ba biết đến.
“Được.” Thiết Trụ vội vàng đáp lại, sau đó nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy tiền.”
“Xem hàng trước đã, ưng ý thì ngày mai cậu đưa tiền cho tôi cũng được.” Tần Dã cũng không vội.
Thiết Trụ thấy anh nói như vậy, liền nói: “Vậy cũng được.”
Anh dắt xe đạp ra ngoài.
Sau khi Tần Dã đi ra, Thiết Trụ nhanh chóng khóa cửa lại.
“Đi hướng nào?”
Tần Dã ngồi lên xe đạp, nói: “Cứ đi theo tôi là được.”
Hai người một trước một sau, chẳng mấy chốc đã đạp xe đến nơi.
“Ở đây sao?” Thiết Trụ nhìn quanh bốn phía, phát hiện nhà hàng xóm đều cách đó khá xa, rất thích hợp để trữ hàng.
Rồi anh ấy thì thầm: “Anh thuê căn nhà này tốt đấy”.
Tần Dã không giải thích chuyện căn nhà này là của anh.
Hai người bọn họ bước vào.
Thiết Trụ thấy Dung Yên cũng ở trong nhà, liền chào hỏi một tiếng: “Chị dâu.”
Dung Yên gật đầu với anh ấy.
Tần Dã liền nói với Thiết Trụ: “Hàng ở trong căn phòng đó, cậu đi xem đi.”
Thiết Trụ vừa nghe thấy lời này, liền nóng lòng nói: “Được.”
Anh ấy bước nhanh về phía căn phòng kia, khi anh ấy mở cánh cửa khép hờ kia ra, nhìn thấy đống lương thực lớn kia, đôi mắt anh ấy trừng lớn.
Thiết Trụ vội bước đến và mở một trong những chiếc túi ra, đó là một túi bột mì.
Khi nhìn thấy bột mì, anh ấy vô cùng thích, “Bột mì trắng này tốt lắm, đừng nói là đem lên huyện bán, cho dù bán ở trên thị trấn thì cũng có rất nhiều người mua.”
Đặc biệt là bán cho mấy cặp vợ chồng công nhân đi làm ở trong nhà máy, một số người trong số bọn họ cũng rất có tiền, dù sao thì cả hai vợ chồng cùng làm việc.
Thế nào cũng sẽ có một ít tiền dư dả để mua đồ ăn ngon.
Tần Dã đi vào, chỉ vào một đống khác: “Đống đó là gạo.”
Thiết Trụ lập tức đi đến chỗ một đống bao khác, khi mở ra, anh ấy càng vui vẻ hơn: “Gạo này nhìn ngon thật đó.”
Vốc vài nắm gạo, anh ấy có chút không nỡ buông ra.
Quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Dã, “Người anh em, anh lấy đâu ra nhiều hàng như vậy?”
“Chuyện này cậu đừng quan tâm, chỉ cần nói cho tôi biết cậu có mua được không.” Tần Dã không thể nào nói cho anh ấy biết hàng hóa từ đâu ra.
Hơn nữa anh không cần phải giải thích, anh tin rằng Thiết Trụ sẽ tự mình nghĩ ra thôi.
Quả thực, Thiết Trụ nghĩ đến thân thế của Tần Dã.
Những người thân mà Tần Dã nhận lại đều là quý nhân đến từ thủ đô, kiếm một số hàng hóa để buôn bán không phải rất dễ dàng sao?
Anh ấy cũng không trách Tần Dã không nói.
Đầu óc của anh chàng này làm việc khá nhanh.
“Tần Dã, sau này còn có nữa không? Nếu có, làm anh em, anh nhất định phải đưa cho tôi đó, tôi sẽ cho anh giá tốt nhất.”
“Nếu có, tôi sẽ đưa cho cậu.” Tần Dã không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Anh không thể làm công việc buôn bán này mãi, đối với anh mà nói, chuyện này không thể khống chế được, anh không muốn khiến vợ mình dấn thân vào nguy hiểm.
Nếu muốn kiếm tiền thì anh vẫn phải tìm cách khác.
Thiết Trụ rất vui vẻ, “Bây giờ cũng không tiện lấy hàng, như vậy đi, chỗ của anh có số không? Nếu có số, tôi sẽ không cân riêng, buổi tối tôi sẽ đến đây chuyển hàng, đến lúc đó tôi sẽ đưa tiền cho anh luôn.”
Tần Dã suy nghĩ một chút: “Mười giờ tối.”
“Không thành vấn đề.” Thiết Trụ lập tức gật đầu, “Cứ như vậy trước đi, mười giờ tối tôi sẽ đến đây.”
Về phần mì sợi, không cần nhìn cũng được, lần trước chị dâu đã từng đưa cho anh ấy loại này.
Anh ấy có thể nhận ra được loại mì này.
Thiết Trụ tâm trạng vui vẻ bước ra ngoài, nhìn thấy Dung Yên, lại cười tươi mà chào hỏi cô lần nữa: “Chị dâu, tôi đi trước đây, khi nào chị và Tần Dã có thời gian thì đến nhà tôi chơi nhé.”
Dung Yên gật đầu: “Được.”
Tần Dã đưa người ra cửa, sau đó quay lại nhìn vợ.
“Vợ, chúng ta cũng về nhà thôi!”
Vì mọi việc ở đây đã giải quyết xong rồi, cho nên không cần thiết phải ở lại.
Sau khi hai vợ chồng Dung Yên khóa cửa lại, bọn họ đạp xe về nhà.
Sau khi rời khỏi thị trấn, lúc này Tần Dã mới nói một câu: “Thiết Trụ rất hài lòng với số hàng hóa này, mười giờ tối cậu ấy sẽ tới lấy hàng, lúc đó anh sẽ quay lại đây.”
“Được.” Dung Yên cũng biết rằng, cho dù hiện tại không còn quản lý nghiêm ngặt như trước nữa thì cũng không thể công khai vận chuyển lương thực giữa ban ngày được.
Tâm trạng của hai người bọn họ cũng xem như là khá tốt.
Sau khi về đến nhà, mẹ Dung đang ăn cơm.
Thấy hai người về nhà, bà ấy vội vàng hỏi một câu: “Hai đứa ăn gì chưa?”