Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 314



Hơn nữa, cho dù lúc trước Tần Lập Dân không dạy, không phải Tần Dã vẫn có cha vợ ở đây sao? Làm gì còn vấn đề gì nữa chứ?

Điều kiện này không có gì để nói, nhưng Tần Dã vẫn từ chối.

“Tôi không thích hợp, thêm nửa năm nữa, có lẽ tôi sẽ rời khỏi đây. Hơn nữa, ngày nào tôi cũng rất bận...”

“Trạm máy móc nông nghiệp của chúng tôi không phải ngày nào cũng bận đâu, khi nào có việc thì cậu đến đây là được rồi. Hơn nữa, phúc lợi của trạm máy móc nông nghiệp của chúng tôi cũng khá tốt đó, mỗi tháng đều có phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, còn có phiếu dầu nữa, hơn nữa còn phát 10 cân gạo trắng và mười cân bột mì...Cho dù cậu chỉ làm việc nửa năm cũng không sao, cậu có thể giúp chúng tôi đào tạo mấy người kỹ thuật viên mà.”

Trạm trưởng Đỗ cũng không muốn để cho mấy người kỹ thuật viên trên huyện làm khó dễ bọn họ nữa.

Khi bọn họ có những nhân viên kỹ thuật tay nghề cao ở trạm thì đâu cần phải chạy lên huyện xa xôi để mời người nữa chứ.

Ngay lúc Tần Dã còn định nói thêm gì nữa, thì lại nghe cha vợ anh nói: “Trạm trưởng Đỗ, thế này đi! Chuyện ông nói khoan vội đã, đợi Tiểu Tần sửa mấy cái máy kéo này rồi tính tiếp, nếu như cậu ấy sửa được, vậy thì đồng ý, nếu không sửa được, vậy thì nói rõ trình độ kỹ thuật của cậu ấy vẫn chưa đủ, chuyện này không cần phải nói nữa.”

Trạm trưởng Đỗ nghe thấy lời này, hai mắt không khỏi sáng lên, bởi vì mấy lời này rất có lý.

“Được rồi, vậy cứ đợi sửa xong hết rồi tính tiếp.”

Tần Dã:……

Dung Văn Minh nhìn anh nói: “Tiểu Tần, những lời cha vừa nói, con có đồng ý không?”

Tần Dã gật đầu: “Con nghe lời cha.”

“Vậy được, chúng ta tiếp tục đi.” Dung Văn Minh đi đến chỗ một cái máy kéo khác.

Cứ như vậy, chỉ trong vòng nửa ngày, dưới sự hướng dẫn của Dung Văn Minh, Tần Dã đã sửa chữa xong toàn bộ máy kéo.

Khi trạm trưởng Đỗ lại nhắc đến việc mời Tần Dã tới trạm máy móc nông nghiệp này làm việc.

Tần Dã suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được.”

Mấy cái máy kéo hôm nay anh sửa, khiến anh cảm thấy tự tin hơn với việc đồng ý đến đây làm, huống hồ còn có sách sửa chữa cơ khí cha anh để lại ở nhà, khi về anh sẽ đọc thêm.

Người vui mừng nhất chính là trạm trưởng Đỗ, tuy rằng tay nghề của Tần Dã không bằng cha cậu ấy, nhưng với năng lực sửa chữa bây giờ của cậu ấy, vậy thì cũng không phải vấn đề lớn.

Phải biết rằng những chiếc máy kéo này đã ở đây hơn mười ngày rồi, kỹ thuật viên ở trạm bọn họ đều không thể sửa được.

“Vậy ngày mai cậu đến đây để làm thủ tục.”

Tần Dã gật đầu: “Được.”

Trạm trưởng Đỗ: “Đúng rồi, ngày mai lúc cậu đến đây, bảo thôn cậu làm cho cậu một tờ chứng nhận, như thế, bên chúng tôi có thể chuyển lương thực hộ khẩu đến cho cậu, đến lúc đó cứ đến cuối tháng thì có thể phát đồ cho cậu”

Tần Dã: “Được.”

Trạm trưởng Đỗ gọi người mang thù lao hôm nay đã hứa đến.

Nhưng mà, Dung Văn Minh không nhận lấy: “Trạm trưởng Đỗ, nếu ngày mai Tiểu Tần nhà tôi sẽ đến đây làm việc, cứ xem như là cậu ấy đi làm trước đi, cũng xem như là công việc của cậu ấy, vậy thì những thứ này ông không cần đưa cho chúng tôi nữa đâu.”

Trạm trưởng Đỗ không ngờ suy nghĩ của Dung Văn Minh lại thấu đáo như vậy.

Ông ấy rất vui mừng.

Nhưng cái gì cần đưa thì vẫn phải đưa.

“Vậy sao mà được chứ, thứ này đã hứa từ trước rồi, ngày mai cậu ấy đến đây làm việc thì đó chính là chuyện ngày mau.”

Nói xong lập tức nhét mười đồng vào tay cha Dung.

Đồng thời gọi người chất hai mươi cân bột mỳ lên xe kéo.

“Được rồi, cứ vậy đi, hai người cứ yên tâm nhận lấy đi.”

Dung Văn Minh từ chối vài lần.

Cuối cùng, ông ấy trả lại mười đồng, chỉ nhận lấy hai mươi cân bột mì.

Điều này khiến trạm trưởng Đỗ càng thêm có hảo cảm với bọn họ.

Dung Văn Minh và Tần Dã lên máy kéo...

Mẹ Dung vẫn đang ở nhà chờ đợi, bà ấy cảm thấy hai người đi lâu như vậy chắc cũng sắp về nhà rồi.

Cho đến khi nghe thấy tiếng máy kéo, bà ấy vội vàng mở cửa nhìn thử, đúng là hai người bọn họ về rồi.

Tần Dã cẩn thận đỡ cha vợ xuống xe, sau đó anh cầm túi bột mì lên.

Người lái máy kéo thấy bọn họ đều xuống xe rồi, liền vẫy tay tạm biệt, sau đó liền lái xe kéo rời đi.

“Mẹ, cái này để trong bếp sao?” Tần Dã cầm túi bột mì mà hỏi.

Mẹ Dung vội vàng gật đầu, “Để ở trong bếp.”

Sau khi thấy Tần Dã cầm túi bột mì sải bước về phía phòng bếp, bà ấy quay đầu lại nhìn chồng, thấy sắc mặt ông ấy vẫn ổn, trái tim thấp thỏm nãy giờ của bà ấy rốt cuộc cũng thả lỏng.

Nhưng mà bà ấy vẫn hỏi một câu: “Sức khỏe của ông thế nào rồi? Ông có cảm thấy khó chịu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.