Nhưng Dung Yên chỉ viết có một tiếng, sau đó cô thu dọn chuẩn bị đi ngủ.
Lúc cô nằm ở trên giường đất, tầm mắt nhìn về phía Tần Dã trong vô thức, "Ngày mai anh còn phải dậy sớm, không bằng đi ngủ sớm một chút."
Tần Dã nghe được lời này, quay đầu, "Vợ, em ngủ trước đi, anh xem thêm một lúc nữa."
Ngày mai anh không thể cứ mù mờ mãi.
Dung Yên mặc kệ anh, nhưng mà cô cũng không cứ như vậy mà ngủ, mà nhắm mắt xem đồ vật trong siêu thị không gian.
Đáng tiếc là cô lật mục lục một hồi, cũng không có sách liên quan đến sửa chữa máy kéo.
Những cuốn sách trong mục lục không gian cũng chỉ là sách tiểu học, ngay cả sách cấp hai cũng không có.
Chủ yếu vẫn là tương đối nhiều lương thực.
Không kiếm được thứ mình cần tìm, nên trực tiếp ngủ quên……
Thật ra Tần Dã xem rất lâu, đến tận khi đôi mắt chua xót, thì lúc này mới dừng lại, sau đó lại nhìn thời gian trên cái đồng hồ mà vợ đưa.
Phát hiện thế mà đã mười hai giờ.
Vì thế thu dọn bút ký và sách, rồi lại thật cẩn thận xốc chăn lên nằm xuống.
Nghiêng đầu nhìn gương mặt đang ngủ say kia, trong đôi mắt dịu dàng của anh chỉ toàn là tình yêu, cho dù buổi tối không làm cái gì, chỉ cần có vợ nằm bên cạnh anh là trong lòng anh đã tràn ngập ấm áp.
Sau đó tắt đèn nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Dã tỉnh lại, anh mở to đôi mắt, lại quay đầu nhìn về phía gương mặt ngọt ngào của vợ đang ngủ say, phát hiện cô rất đẹp trong chiếc váy trắng hồng.
Nhìn dung nhan đang ngủ của cô, trong lòng Tần Dã vô cùng mềm mại.
Không nhịn được nữa, nên cúi xuống hôn nhẹ lên trán vợ của mình.
Dung Yên cũng cảm thấy có điều gì đó, nhưng bởi vì biết người này là Tần Dã, cho nên cô chỉ khẽ nhúc nhích mí mắt một xíu, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Tần Dã không dám ở lại, bởi vì anh sợ bản thân mình không nỡ rời đi.
Sau khi mặc xong quần áo thì đi ra.
Cặp song sinh cũng đã rời giường, dù sao hai người bọn họ cũng phải đi bộ từ nhà tới trường, cũng mất rất nhiều thời gian.
Cho nên phải dậy rất sớm.
Đối với bọn họ, việc không thể rời giường là chuyện không thể nào xảy ra.
"Anh cả." Tần Dư gọi một tiếng.
Cậu ấy đã biết hôm nay anh cả phải đi làm ở trạm máy móc nông nghiệp.
Nhưng nói thật thì, cậu ấy là người vui mừng nhất.
Trước không nói tới làm việc ở trạm máy móc có bao nhiêu thể diện, tiền lương một tháng cao đến nỗi làm cho người ta không dám mơ ước.
Khi cậu ấy lớn thêm vài năm nữa, cũng có thể tìm một công việc kiếm tiền rồi.
Vậy thì, cậu ấy cũng có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho gia đình.
Cậu ấy không muốn chỉ ăn không ngồi rồi.
Tần Dã nhìn cậu ấy một cái, "Lát nữa em và em gái ngồi xe đạp của anh đi học."
Tần Dư nghe được lời này thì sắc mặt nháy mắt cứng đờ, bởi vì cảm giác ngồi ở yên trước xe đạp cũng không quá tốt.
Đặc biệt là bây giờ cậu ấy đã qua giai đoạn vui mừng khi có một chiếc xe đạp rồi.
"Không muốn sao?" Hai mắt Tần Dã vẫn nhìn thẳng, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ vẻ mặt khác thường này của cậu ấy.
Tần Dư lập tức nói, "Anh cả, nếu không thì để em đi bộ, còn xe đạp thì để cho em gái đi đi."
Dù sao đi bộ đi học mấy ngày nay cũng đã thành thói quen.
Hơn nữa, cậu ấy đi với tốc độ rất nhanh.
Đúng lúc Tần Mai nghe được những lời này, cũng lập tức nói, "Anh cả, em cũng đi bộ đến trường, vừa đúng lúc có thể làm bạn với anh hai."
Bây giờ cô bé đã uống thuốc của chị dâu, hơn nữa mỗi ngày rèn luyện đi một đoạn đường như vậy……Thân thể của cô bé ngày càng tốt lên.
Cũng hoàn toàn không mệt.
Tần Dã nhìn thấy bọn họ đều không muốn ngồi xe đạp, thì cũng không ép bọn họ.
"Được."
Nói xong liền đi đến bên cạnh giếng đánh răng rửa mặt……
Tần Dư tiến lên trước mặt Tần Mai, "Em ngốc à? Sao lại không ngồi xe của anh cả mà đi?"
Ngồi đằng trước không thoải mái, nhưng mà ngồi ghế sau thì vẫn rất ổn, huống chi yên sau còn được anh cả gắn một tấm đệm dày lên.
Tần Mai thẹn thùng cười, "Đi bộ có thể rèn luyện thân thể, em thích đi bộ."
Cô bé nằm mơ cũng muốn thân thể mình tốt lên, như vậy thì về sau mới có thể đi làm việc kiếm tiền.
Tần Dư nghe được cô bé nói như vậy thì bĩu môi không nói gì nữa.