Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 321



Nếu như mà nói ra, thì còn không bằng người xa lạ nữa, rốt cuộc thì lời đồn về ba anh em Tần Dã ở trong thôn chính là do đại đội trưởng Tần mặc kệ bọn họ mới truyền ra.

Dung Văn Minh: ……

Làm người có thể đơn giản vậy sao?

Dung Yên thấy vẻ mặt rối rắm của ba, “Được rồi, lát nữa con sẽ xem coi nên từ chối bọn họ như thế nào, nhưng trong lúc này thì ba đừng quan tâm đến bọn họ, mẹ con đã nói là nửa tiếng, thì cứ để cho bọn họ chờ nửa tiếng đi.”

Dung Yên mặc kệ ba, khi cô quay người lại thì trên tay đã nhiều thêm một quyển truyện tranh, sau đó ngồi dựa vào giường đất đọc……

Dung Văn Minh nhìn thấy cô đọc cái này, khóe miệng không khỏi co rút, “Con đã bao lớn rồi, vậy mà còn xem loại sách trẻ con này.”

Giống như lúc còn nhỏ rất thích xem, sau khi tốt nghiệp cấp hai, thì con gái ông ấy không xem mấy thứ này nữa.

Không nghĩ tới, không phải cô không xem, mà chỉ là không xem trước mặt ông ấy mà thôi.

Dung Yên đổi dáng ngồi cho thoải mái, sau đó cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lại một câu, “Cha mẹ còn ở đây, cho dù con có già thì vẫn là trẻ con”

Ai mà không phải là bảo bối chứ?

Dung Văn Minh nghe được lời này thì sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên, “Đúng vậy, con vẫn là trẻ con”

Ông ấy phát hiện con gái ngày càng thú vị.

Cha cha con cũng không rảnh rỗi, một người thì viết kỹ thuật bảo dưỡng máy kéo đơn giản, một người thì đọc truyện tranh.

Nửa tiếng đối với bọn họ mà nói thì trôi qua rất nhanh, nhưng mà đối với ba người ở ngoài thì có chút sốt ruột.

Ít nhất, bọn họ đã uống được mấy chén nước sôi để nguội rồi.

Dung Văn Minh thấy thời gian không sai biệt lắm, ngẩng đầu nhìn về phía con gái nhà mình, lại phát hiện trước mặt cô đã để bốn quyển truyện trẻ con.

Trong mắt có sự kinh ngạc, “Con lấy nhiều truyện tranh như vậy bao giờ?”

Hơn nữa tốc độ đọc sách của cô có phải quá nhanh rồi không? Đây đâu phải đọc sách, rõ ràng chỉ là lật sách.

Dung Yên đáp lại một câu, “Con để ở trong túi, chỉ là ba không thấy mà thôi.”

Dung Văn Minh vừa nghe thấy con gái nói như thế, cũng không hỏi nữa, ông ấy nói: “Nửa tiếng rồi, chúng ta nên đi ra ngoài.”

“Được.” Dung Yên rất sảng khoái, dẫu sao cô cũng cảm thấy đây là thời điểm nên ra ngoài.

Lấy cái túi nhỏ màu xanh lục lại đây, trực tiếp để sách vào. thuận tiện bỏ cả dụng cụ châm cứu vào đó luôn.

Sau khi Dung Văn Minh thấy cô đã chuẩn bị tốt, một trước một sau mới đi ra khỏi nhà ở.

Mà ba người nhà đại đội trưởng Tần chờ đến nỗi có chút không kiên nhẫn, cảm giác đã trôi qua rất lâu, vậy mà sao người còn chưa ra nữa?

Đáng tiếc là ba người bọn họ đều không có đồng hồ.

Nhưng đại đội trưởng Tần xem xét thời gian một chút, cho rằng không sai biệt lắm, lúc đang muốn mở miệng hỏi, thì đã nhìn thấy hai cha con Dung Yên đi ra ngoài.

“Đại đội trưởng, sao ông lại ở đây?” Vẻ mặt Dung Văn Minh kinh ngạc, giả bộ là cái gì cũng không biết, “Lúc nãy bởi vì dược tính của thuốc nên tôi đã ngủ quên một lúc, cũng không biết là mấy người tới, thật sự xin lỗi.”

Đại đội trưởng Tần vội vàng nói: “Gì mà xin lỗi với không xin lỗi chứ, là chúng tôi quấy rầy rồi, thân thể của đồng chí Dung thế nào rồi?”

Dung Văn Minh đang chờ câu này của ông ấy.

Thở dài thật sâu một hơi, “Ôi, có thể là do hai ngày nay mệt mỏi quá mức, thân thể của tôi có chút không ổn, đêm qua còn phát sốt, cũng may trong nhà có sẵn thuốc……Nếu không thân thể này của tôi đã không dùng được nữa.”

Dung Yên: ……

Cô hơi nhướng đuôi lông mày, không nghĩ tới đồng chí Dung cũng có kỹ thuật diễn đấy!

Đại đội trưởng Tần vừa nghe thấy lời Dung Văn Minh, trong lúc nhất thời cũng không biết mở miệng thế nào.

Người ta đều đã nói thân thể không ổn, còn có thể đề cập đến việc chỉ dạy sao?

Hoàng Thúy Hoa lại không có rối rắm giống như ông ấy, vốn dĩ đã chờ đến mất kiên nhẫn, ông chồng của bà ấy còn dong dong dài dài không nói vào chuyện chính.

Bà ấy nóng nảy, nên dứt khoát tự mình nói.

Nở nụ cười chồng chất nếp nhăn, “Là như vậy, chúng tôi tới muốn mời ông giúp một chuyện, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người vẫn là dạy, không bằng nhận con trai thứ tư nhà chúng tôi để dạy nghề cho nó thì thế nào? Ông yên tâm, lương thực để bái sư tôi đã đem tới, chỉ cần ông chịu thu nhận thằng con thứ tư của tôi, về sau hai vợ chồng ông chính là cha mẹ ruột của thằng thứ tư, nó sẽ hiếu kính hai người cả đời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.