Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 322



Hơn nữa Dung Yên là con gái đã gả ra ngoài, vợ chồng hai người bọn họ già rồi cũng không có ai té chậu cho bọn họ, có học trò là thằng thứ tư nhà bà ấy, đến lúc đó, bà ấy cũng không ngại để thằng con này té chậu cho vợ chồng bọn họ.

Nhưng mà, cứ như vậy, sau khi hai vợ chồng bọn họ không còn nữa, thì nhà ở và tài sản đều sẽ về tay thằng con thứ tư nhà bà ấy.

Dù sao cũng là con trai.

Thật ra suy nghĩ này bà ấy cũng mới nảy ra trong nửa tiếng trước.

Bà ấy nhìn thấy mẹ Dung Yên mặc bộ đồ sạch sẽ, lại còn trẻ như vậy, tất nhiên trong nhà sẽ không thiếu tiền.

Nhà họ Dung không thiếu tiền, nhưng mà bọn họ thiếu con trai nha.

Hai vợ chồng này chỉ sinh một đứa con gái, vậy không phải là tuyệt hậu rồi sao?

Quy củ tổ tông truyền xuống, cũng không có cho con gái té chậu cho cha mẹ đẻ mà?

Dung Văn Minh bị lời này làm cho tức giận, khinh ông ấy ngu hả? Ai muốn con trai bà ta đến hiếu kính?

Ông ấy vẫn còn có con gái và con rể đấy!

Dung Yên nghe được lời này thì khí lạnh bao phủ toàn thân.

Giọng nói lạnh như băng:

“Ba của tôi không thiếu người hiếu kính, vẫn còn có con gái và con rể của ông ấy ở đây! Không dám phiền đến con thứ tư nhà bà, còn có, thân thể của ba tôi rất kém, ông ấy tới đây là để bảo dưỡng thân thể, cũng không phải là tới để lao tâm lao lực. Nếu như ông ấy có đồng ý dạy, thì tôi cũng sẽ không đồng ý, bởi vì tôi chỉ có một người ba, nếu như thân thể ông ấy có bất cứ một vấn đề gì thì trên đời này cũng không có khả năng biến ra thêm một người ba nữa cho tôi.”

“Cho nên, việc dạy học trò này chính là không có khả năng, nếu như các người tới vì việc này, vậy thì có thể đi về rồi.”

Đại đội trưởng Tần và Hoàng Thúy Hoa đều không nghĩ tới Dung Yên lại từ chối thẳng thừng như vậy.

Sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.

Nhất là Hoàng Thúy Hoa, bà ấy không nghĩ tới khoảng thời gian này Dung Yên cũng có thể trò chuyện mấy câu với bà ấy, vào lúc này nói từ chối thì liền từ chối, thật sự là không để lại một chút tình cảm nào.

Ngăn chặn lửa giận trong lòng vọt lên, trên mặt bà ấy treo lên một nụ cười miễn cưỡng một lần nữa.

"Vợ Tần Dã, chúng tôi biết thân thể ba cô không được tốt, nhưng mà dạy học cũng không phải làm việc nặng... Cái này thì không có quan hệ gì chứ? Thằng thứ tư nhà tôi từ nhỏ đã thông minh, học đồ rất nhanh, sẽ không để cho ba cô mệt mỏi đâu."

“Còn có, chúng tôi sẽ cho ba cô…… hai mươi đồng tiền, coi như là thằng thứ tư nhà tôi hiếu kính.” Nói chuyện một lúc, vốn dĩ chỉ tính đưa mười đồng, bà ấy đau lòng trực tiếp tăng lên hai mươi đồng tiền.

Hơn nữa lương thực kia……Có ai bái sư mà lại cho nhiều như vậy không?

Trong suy nghĩ của bà ấy, nếu như hai cha con này từ chối cho con trai bà ấy học nghề thì là bởi vì chê đồ bái sư ít.

“Cho dù thím có đưa một trăm, vậy thì cũng không được, trong lòng tôi thì thân thể của ba còn quan trọng hơn so với tiền. Tôi không muốn để cho ông ấy mệt nhọc, nếu như các người thật sự muốn cho con trai học sửa chữa máy kéo, vậy thì đến trạm máy móc nông nghiệp tìm sư phó, không thao tác trên vật thật, chỉ nói suông, thì cũng chẳng có tác dụng gì.”

Hoàng Thúy Hoa không vui, "Tại sao sẽ vô dụng chứ? Không phải Tần Dã đã học thành rồi sao? Cậu ta đã chạm qua máy kéo bao giờ……Dù sao thì đồng chí Dung dạy một người cũng là dạy, hai người thì vẫn là dạy, để cho thằng thứ tư nhà tôi theo học đi……Nó rất thông minh."

Dung Yên không thấy Tần Lương Ngọc trước mặt thông minh ở chỗ nào, nếu như cô nhớ không nhầm thì Tần Lương Ngọc chỉ học có hai năm ở tiểu học thì phải?

Trong lòng cười lạnh.

"Thím, ai nói là Tần Dã học sửa máy kéo với ba tôi? Anh ấy là học từ ba chồng lúc ông ấy còn sống."

Hoàng Thúy Hoa lập tức mở to hai mắt nhìn, "Không có khả năng……"

"Làm sao lại không có khả năng? Ba chồng tôi trước kia là một người rất lợi hại, ông ấy không chỉ biết lái xe, hơn nữa lúc trước ông ấy ở trong bộ đội còn học cách sửa xe, vậy nên sửa máy kéo đối với ông ấy là chuyện nhỏ."

“Nếu như các người không tin, có thể đi tới trạm máy móc nông nghiệp hỏi trạm trưởng Đỗ, lúc máy kéo của bọn họ bị hỏng, ba chồng tôi đã đi sửa rất nhiều lần, cho nên âm thầm dạy cho Tần Dã không phải là chuyện bình thường sao?”

Hoàng Thúy Hoa tất nhiên là không tin, “Nếu như trước kia Tần Dã đã có bản lĩnh như vậy, thì sao lại còn đi làm ruộng? Còn không phải đã sớm được trạm máy móc nông nghiệp mời đi rồi sao”

Dung Yên nhìn bà ấy, “Đương nhiên là anh ấy muốn ở lại trong thôn, để che chở cho Tần Mai và Tần Dư không bị người khác bắt nạt.”

Đại đội trưởng Tần nghe hiểu lời này.

Ý cô là ba anh em Tần Dã đã bị bắt nạt ở trong thôn?

Sắc mặt có chút âm trầm, “Nếu như đồng chí Dung vì nguyên nhân thân thể mà không dạy được, vậy thì thôi……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.