“Anh biết một số bí mật của Tần Thủ Vọng, trước đây không cần thiết, dù sao thì ai làm đại đội trưởng cũng vậy mà, đối với anh mà nói thì không có gì khác biệt cả.”
Lúc trước Tần Dã làm chuyện gì, cho dù anh muốn làm, cũng sẽ thất bại vì lý do này hay lý do kia, lúc nào cũng thiếu chút vận may, cho nên anh cũng không cần thiết phải làm như vậy.
Rất có khả năng, nếu anh tố cáo khiến Tần Thủ Vọng mất chức, người tiếp theo lên nhận chức còn tệ hại hơn cả Tần Thủ Vọng nữa.
Dung Yên nghe thấy anh biết một số bí mật của Tần Thủ Vọng, cô cảm thấy hứng thú.
Cô vội hỏi: “Bí mật gì vậy?” Chẳng lẽ giống như những gì cô nghe ngóng được hôm nay sao? Nếu là sự thật, vậy thì chiều nay cô vất vả như vậy làm gì chứ?
Tần Dã nhìn vợ một cái, sau đó chậm rãi nói: “Tần Thủ Vọng là một người che giấu rất sâu, nhưng mà những chuyện ông ta lén lút làm cũng không ít đâu, chẳng hạn như ông ta có quan hệ lén lút với góa phụ Lý ở thôn nam bên kia, đứa con trai bảy tuổi của góa phụ Lý chính là con trai của Tần Thủ Vọng.”
Dung Yên:……
Tần Dã nói tiếp: “Không chỉ có mấy chuyện này đâu, lương thật mà Tần Thủ Vọng lén lút lấy ra từ trong thôn, trên cơ bản đều để trong hầm kho của góa phụ Lý. Nếu anh đoán không lầm, có rất nhiều đồ tốt được giấu trong cái hầm đó. Chỉ cần đi tố cáo, vậy thì tố cáo chuyện nào cũng chuẩn cả, vị trí đại đội trưởng này của ông ta đừng hòng giữ được, không chỉ như vậy, ông ấy còn sẽ bị bắt giam nữa.”
Đây không phải là nói chuyện dư thừa sao? Nếu tố cáo tất cả những chuyện này, ông ấy chắc chắn sẽ bị bắt.
“Xem ra mọi nỗ lực của em hôm nay đều vô ích rồi, em chỉ nghe ngóng được một chuyện khác.”
Nghe vậy, Tần Dã nhìn vợ: “Chuyện gì vậy?”
Dung Yên cười nhẹ một tiếng, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Anh lại đây, em kể cho anh nghe.”
Tần Dã:……
Nhìn vào đôi mắt tràn đầy ý cười kia, khuôn mặt anh chợt nóng lên, nhưng anh không hề do dự mà tiến lại gần.
Dung Yên khẽ thì thầm vào tai anh...
Dung Văn Minh cầm đồ ra khỏi phòng, nhìn thấy cảnh tượng khuôn mặt hai vợ chồng trẻ chạm vào nhau, cho nên sắc mặt ông ấy thoáng cứng đờ.
Sau đó vô cùng ngại ngùng, trong lòng ông ấy đang tự hỏi liệu bản thân có nên trở về phòng hay không?
Vợ chồng con gái đúng thật là, muốn thân mật sao lại không về phòng chứ?
May mắn thay, hai anh em Tần Mai không ở đây, nếu không thì ảnh hưởng thật không tốt.
Không được, lần sau ông ấy phải nhắc nhở con rể một chút.
Trong lúc ông ấy đang suy nghĩ lung tung.
Dung Yên đã nói xong rồi, cô nhìn thấy cha mình, cho nên lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa cô và Tần Dã.
So với người cha đang xấu hổ của cô, biểu cảm của cô tự nhiên hơn nhiều.
“Cha, cha đứng đó làm gì thế?”
Dung Văn Minh:……
Khi Tần Dã nghe thấy vợ gọi cha vợ, vẻ mặt anh không thay đổi nhiều, dù sao lúc nãy chỉ là vợ đang kể chuyện cho anh nghe thôi, cho nên anh cũng không có suy nghĩ thừa thãi nào khác.
Dung Văn Minh thấy hai vợ chồng con gái không có người nào xấu hổ, không nhịn được thầm nghĩ, chẳng lẽ ông ấy lớn tuổi, cho nên quan niệm cũng cũ rồi sao?
Dung Yên biết bọn họ muốn nói chuyện sửa chữa máy kéo, dù sao cô cũng không muốn ở lại đây nữa, cho nên đứng dậy.
“Con đi đây.”
Dung Yên vừa rời đi, Dung Văn Minh cũng đi đến, ông ấy vốn muốn nói vài câu với Tần Dã về chuyện này, nhưng lời nói vừa đến miệng lại nuốt xuống, thôi vậy, lần sau rồi mới nói chuyện này đi!
Cha Dung đưa những gì ông ấy đã viết hôm nay cho Tần Dã: “Con xem đi, đây là những gì cha đã viết hôm nay, con cứ xem trước đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi cha.”
Tần Dã lập tức cầm lấy, nhìn thấy cha vợ viết nhiều như vậy trong cuốn vở, liền biết rằng hôm nay ông ấy đã dồn rất nhiều tâm huyết, cho nên anh vội vàng cảm ơn rồi bắt đầu đọc nghiêm túc.
Ba ngày sau, người của công xã và người của đồn cảnh sát tìm đến đại đội Tần gia.
Tần Thủ Vọng nhìn thấy đám người này, nhất thời có chút bối rối, trong lòng cũng có dự cảm không tốt, nhưng vẫn mỉm cười bước lên phía trước...
“Tần Thủ Vọng.” Người đến lần này là cán sự họ Lưu của công xã, sắc mặt ông ta không tốt cho lắm.
Nghe thấy giọng nói của ông ta, Tần Thủ Vọng đoán rằng bọn họ đến đây để tìm ông ấy, mấy chuyện xem mặt đoán ý này ông ấy cũng biết.
Cho nên nội tâm của ông ấy càng phập phồng hơn, cũng càng thêm thấp thỏm.
May mắn thay, Tần Thủ Vọng đã làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy, vẫn có thể khống chế được biểu cảm trên mặt.
Ông ấy nở nụ cười: “Cán sự Lưu, hôm nay cậu và mấy người đội trưởng Lục đến đây có chỉ thị gì vậy?”
Cán sự Lưu nhìn Tần Thủ Vọng một cái: “Hôm nay tôi đến đây để thông báo cho ông biết, ông không phù hợp giữ chức vụ đại đội trưởng nữa. Hôm nay, chúng tôi sẽ chọn một người làm đại đội trưởng tạm thời để xử lý chuyện trong Tần gia thôn, mấy ngày nữa sẽ tổ chức cạnh tranh để chọn đại đội trưởng mới.”