Cô vòng tay qua vai mẹ cô, “Được rồi, đừng nóng giận nữa, bà ấy nói những lời đó thì ai mà có chút hiểu biết, cũng sẽ không tin.……”
Mẹ Dung nghe thấy nói như vậy, trực tiếp a một tiếng, “Con nói cũng đúng, nhưng trong thôn này người không có đầu óc cũng rất nhiều, vì vậy, con cảm thấy họ có tin không? Cái này không phải mẹ coi thường bọn họ, con xem trước đây không phải Tiểu Tần bị mấy người đó nói khó nghe như vậy sao?”
Dung Yên:……
Vốn mẹ Dung cũng không muốn nói thêm, nhưng nếu đã mở miệng, bà ấy cũng không nhịn được.
“Yên Yên, sau này đối với chuyện kiểu này…… Tốt nhất vẫn nên thận trọng một chút, đừng chuyện tốt không làm, lại rước vạ vào người, có lúc, miệng của người ta còn sắc bén hơn đao, mẹ cũng chỉ có một mình đứa con gái là con, mẹ không làm chuyện xấu với người khác, chỉ mong con được bình an.”
Nếu không, nếu con gái xảy ra chuyện, hai vợ chồng già bọn họ làm sao sống nổi chứ?
Dung Yên vì lời nói của bà ấy mà im lặng, “…… Mẹ, sau này con sẽ làm như vậy.” Hiện giờ chỉ có thể nói như vậy.
Tuy cô không phải thánh mẫu, nhưng chuyện đã xảy ra trước mắt, hơn nữa nhân phẩm của ông cụ cũng không tệ, vì thế, cô vẫn muốn tới xem.
Hơn nữa, cô cũng không phải là người sợ phiền phức, mối nguy nhỏ này mà cô còn không giải quyết được, vậy cô đúng là sống uổng phí mấy năm.
Mẹ Dung nghe thấy con gái nói vậy, sắc mặt căng thẳng cuối cùng cũng dịu lại.
Sau đó trong lòng lại đầy phẫn nộ nói: “Cái bà Hoàng Thúy Hoa đó, trước kia tiếp xúc chỉ cảm thấy bề ngoài có chút nhỏ nhặt tham lam, người vẫn còn vài chỗ được, không ngờ rằng bên trong lại có thể là loại người này.”
“Bà ấy là loại người nào không quan trọng, chúng ta không cần thiết phải bàn luận về bà ấy, dù sao bà ấy cũng không gài bẫy được chúng ta.” Dung Yên thật sự không thèm quan tâm tới người đàn bà này.
Tần Dã vẫn luôn không nói gì.
Nhưng nhìn thấy vợ anh chỉ bằng đôi ba câu đã khiến mẹ vợ nguôi giận, anh thở phào một hơi.
Ba người về tới nhà.
Dung Văn Minh nhìn thấy họ trở về, lập tức bước tới hỏi: “Thế nào? Ông ấy không sao chứ?”
“Chắc không qua khỏi đêm nay.” Dung Yên nói một câu.
Dung Văn Minh nghe câu này, ông ấy hơi bất ngờ, nhưng mà cũng không có gì kinh ngạc.
“Cũng muộn rồi, con về phòng đây.” Dung Yên đi về phòng của cô.
Tần Dã còn chưa đi, anh nói với ba vợ: “Ba, tối nay con không học bài ……”
Dung Văn Minh vừa nghe vậy thì lập tức xua tay, “Được rồi, con đi nghỉ sớm chút đi!”
“Vâng.” Tần Dã gật đầu, sau đó cũng đi theo về phòng.
Dung Văn Minh nhìn thấy con rể và con gái đều đã đi, lúc này mới hỏi vợ nhà ông ấy, “Tôi thấy dáng vẻ bà tức điên như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Tuy là lúc nãy trên đường gần như mẹ Dung đã bớt giận, nhưng mà lúc này khi nghe hỏi, bà ấy lại nổi giận.
Vì thế bà ấy liền kể lại một lượt chuyện xảy ra ở nhà đại đội trưởng.
Cuối cùng kết luận. “Ông nói chuyện này có tức hay không?”
“Chuyện này có gì phải tức giận, chẳng lẽ bà ấy tùy tiện nói hai câu, thì là sự thật sao? Đây là chuyện không thể nào, mọi lời nói xấu mà không có bằng chứng thì đều là vô ích, bà phải tin vào con gái của bà, nó thông minh lắm đấy, có thể xử lý được chuyện kiểu này.”
Dung Văn Minh phì cười bổ sung, “Chẳng lẽ bà muốn nhìn thấy con gái không có chút lòng tốt nào, nhìn thấy người khác c.h.ế.t mà không cứu ư?”
Mẹ Dung:……
Thật xấu hổ, đúng là bà ấy muốn vậy.
Con gái bà ấy có là loại người nào thì bà ấy cũng đều yêu thích.
***
Dung Yên nhìn người bước vào phòng, nhướng mày hỏi: “Buổi tối anh không học sao?”
Tần Dã lắc đầu, “Tối nay nghỉ ngơi một đêm, không học.”
Ngược lại, Dung Yên không thèm quan tâm tới chuyện này, cô ngẩng đầu đã thấy hai mắt Tần Dã nhìn cô chằm chằm, “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Tần Dã: “Vợ, vợ giỏi nhất.”
Khóe miệng Dung Yên co giật, sao nói vậy?
“Em còn có thứ tuyệt vời hơn, nhìn xem truyện tranh em vẽ hôm nay.”
Cô đưa mẩu truyện tranh nhỏ mà cô tự mình làm chuẩn bị gửi tới trước mặt anh.
Mẩu truyện này là một câu chuyện xưa tăng trí tuệ.
Cô có chút không chắc chắn, vì thế hy vọng người khác có thể cho cô ý kiến.
Tần Dã nhận lấy lật ra xem, càng xem, ánh mắt anh càng phát sáng.
“Vợ, tranh em vẽ thật đẹp, hơn nữa câu chuyện cũng khá hay, rất mới mẻ và hấp dẫn.”
Dung Yên nhìn anh, “Anh cảm thấy được không?”
Tần Dã không chút do dự gật đầu,
Đưa ra mức khẳng định vô cùng cao, “Rất khả thi.”
“Vậy thì được rồi! Em chỉnh sửa một chút, đến khi anh đi lên trấn trên làm ở trạm máy móc nông nghiệp thì gửi giúp em.”
Tần Dã: “Được.”
“Anh làm việc của anh đi, em suy nghĩ cân nhắc lại.” Đoạn sau Dung Yên còn chưa vẽ xong, nhưng hiện giờ cô lại có thêm ý tưởng, vì thế muốn tranh thủ thời gian có cảm hứng để làm.