Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 335



“Được.” Tần Dã thấy cô có việc quan trọng cần làm, đương nhiên anh sẽ không bước tới làm phiền.

Nhưng, hiện giờ anh cũng không rảnh rỗi đi ngủ, cũng cầm sách bắt đầu đọc.

Gần một giờ sau, họ mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.

Tần Dã buông sách, anh nhìn về phía vợ anh đã ngừng viết, rõ ràng cô cũng nghe thấy.

Anh bình tĩnh nói: “Hiện giờ chắc là người đã mất.”

Dung Yên gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, em vốn cho rằng chỉ có thể cầm cự được nửa giờ, không ngờ lại có thể cầm cự được lâu như vậy. Đúng rồi, người đó đi rồi, chúng ta cũng phải đến đưa tang sao?”

“Em thì không cần đi, đến lúc đó, anh sẽ đi một chút.” Tần Dã vì để tránh cho vợ hiểu lầm, lại vội vàng giải thích: “Vốn dĩ, với quan hệ này anh sẽ không đi, nhưng trước đây bà nội Tần đã từng giúp bà nội và ba anh……”

Dung Yên không để anh nói câu tiếp theo, “Cái này anh không cần phải nói, em biết, vậy đến lúc đó anh đi đi, em không đi.”

Sau đó cô đứng dậy, “Em đi tắm đây.”

Vừa rồi cô mới từ nhà đó về, còn chưa tắm rửa đấy.

“Được rồi.” Tần Dã vừa nói xong, đã nhìn thấy vợ anh biến mất tại chỗ, không khỏi giật mình sửng sốt.

Trong giây lát, trong lòng anh có một loại cảm giác khó tả.

Bởi vì anh cũng không thích cảm giác biến mất này, điều này khiến tim anh như treo lơ lửng trên không trung…… Khiến anh vô thức nghĩ tới nếu vợ anh không trở lại thì phải làm sao bây giờ?

Kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng này xuống.

Bởi vì dù anh không thích vợ đi vào không gian kia, nhưng anh sẽ không nói ra.

Cũng may rất nhanh Dung Yên đã ra, chỉ mất nửa giờ.

Lúc cô ra tới, đã thay một bộ đồ ngủ vải bông, ngay cả mái tóc đã gội của cô cũng đã được sấy khô trong biệt thự không gian.

“Anh ngồi ngẩn ngơ làm gì thế?”

Dung Yên phát hiện cả người anh ngồi thẳng tắp, tựa như có chút cứng đờ.

Không khỏi thầm nghĩ…… Người này không phải từ lúc cô bước vào không gian vẫn luôn duy trì tư thế này chứ?

Tần Dã ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ người cô sau khi được tắm gội.

Trái tim vốn đang căng thẳng lúc này được thả lỏng.

Vốn định bước tới ôm một chút, nhưng nhớ tới anh cũng chưa tắm, vì thế anh trực tiếp đứng dậy, “Vợ, anh đi tắm rửa.”

Nói xong anh đi thẳng ra ngoài, lúc đi ra ngoài, mới nhớ ra, vừa rồi anh đã quên không trả lời câu hỏi của vợ, người đã đi ra, cũng không cần thiết phải trả lời nữa.

Dung Yên cũng không thèm để ý, cô trực tiếp xốc chăn lên giường.

Giường đất ấm áp vẫn rất tốt, không cần có người ủ ấm chăn.

Tần Dã trở về cũng rất nhanh, đêm nay hai vợ chồng không làm gì, chỉ là dựa sát vào nhau, đơn thuần ngủ.

Ngày hôm sau, Tần Dã vẫn thức dậy rất sớm, nhưng mà lúc anh vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

Vì thế anh đi tới mở cửa, khi nhìn thấy là Tần Thủ Lâm đến, anh có chút bất ngờ.

Nhưng ngay sau đó anh đã nghĩ ra, ông ấy tới đây làm gì.

“Tần Dã, ba tôi đi rồi……”

Tần Dã: “Nén bi thương.”

Tần Thủ Lâm đến đây đương nhiên không chỉ để báo tang, ông ấy cố ý tới tìm Tần Dã là có việc.

“Tần Dã, chú cầu xin con một chuyện, bây giờ con có thể đi cùng chú tới đồn công an một chuyến không? Đêm qua ba chú mất, đến đồn công an nói chuyện này với anh cả chú một chút.”

“Được.” Tần Dã đã sớm đoán được mục đích ông ấy đến, vì thế cũng không từ chối.

“Vậy cảm ơn, khi nào có thể xuất phát? Bây giờ được không?”

Tần Dã gật đầu, “Được, một hồi chú đạp xe đạp, chút nữa hai chúng ta gặp nhau ở cửa thôn.”

“Được rồi.” Tần Thủ Lâm vốn định ngồi xe đạp của anh, nhưng người ta đã nói như vậy, ông ấy đành phải kêu đứa cháu cả Tần Lương Tài của ông ấy lấy xe đạp chở ông ấy đi.

Dẫn theo Tần Lương Tài càng tốt.

Tần Dã thấy ông ấy đi rồi, anh đến nhà bếp.

Mẹ Dung cũng đã nghe thấy những lời này, vì thế khi nhìn thấy Tần Dã bước vào, bà ấy trực tiếp lấy mấy cái bánh bao đã hấp xong từ trong nồi ra.

“Tiểu Tần, con ăn trước đi, cái này bỏ vào nồi cũng không tốn bao nhiêu thời gian, con ăn thoải mái một chút.”

Tần Dã đi xe đạp đến cửa thôn, đã thấy được chú cháu Tần Thủ Lâm và Tần Lương Tài.

Đương nhiên, chú cháu họ cũng nhìn thấy anh.

“Tần Dã.” Tần Lương Tài gọi anh một tiếng, sau đó vẻ mặt có chút xấu hổ, “Tần Dã xin lỗi! Hôm qua mẹ tôi nói hươu nói vượn, anh và vợ anh đừng để ý tới bà ấy.”

Trong hoàn cảnh bình thường, lúc nghe thấy câu này, có lẽ sẽ nói không sao hoặc không có gì, nhưng Tần Dã lại không như vậy.

Ánh mắt anh thản nhiên, “Nếu không phải coi trọng ông nội của anh, ngày hôm qua căn bản tôi sẽ không để vợ tôi nhảy vào chuyện sống c.h.ế.t bên đó, hôm nay, cũng là do tôi coi trọng ông nội anh, nếu không, lần này tôi cũng không đi.”

Vẻ mặt Tần Lương Tài hơi sượng, anh ấy có chút xấu hổ.

“Tần Dã, chú biết cháu là người tốt, vợ cháu càng là một người có lòng lương thiện…… Là đêm qua chị dâu cả chú có lỗi với vợ cháu, sau này, chú sẽ không để bà ấy lại đi tìm các cháu làm phiền, sẽ quản lý tốt cái miệng của bà ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.