Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 336



Hiện giờ nhà bọn họ…… Anh cả bị bắt, ông cụ đã chết, mà phòng hai của ông ấy mới là trụ cột của gia đình.

Vì thế, đêm qua, ông ấy và em trai phòng thứ ba đã hỏi ra từ miệng của đại phòng rằng ba ông ấy là bị chị dâu cả làm tức chết.

Tuy rằng rất tức giận, nhưng mà người c.h.ế.t rồi cũng không thể làm gì được, huống gì họ cũng không để chuyện này truyền ra ngoài, dù sao chuyện chọc ba chồng tức c.h.ế.t cũng không vẻ vang gì.

Sẽ liên lụy tới danh tiếng của hai phòng bọn họ…… Nhà ai cũng đều có con trai chưa cưới vợ và con gái chưa lập gia đình.

Tần Dã quay đầu nhìn ông ấy, “Vậy được rồi.”

Ba chữ này đã đủ để thể hiện thái độ của anh.

Sau đó không nhiều lời, chân vừa giẫm lên bàn đạp, anh liền lái xe đạp đi.

Tần Thủ Lâm thấy vậy, vội vàng nói với Tần Lương Tài: “Mau đi đi, chúng ta cũng đi nhanh đi.”

Chút nữa ông ấy còn muốn trở về sớm một chút, dù sao cũng còn rất nhiều chuyện phải làm.

Tần Lương Tài “Vâng” một tiếng, lập tức đạp xe đạp đi…… Đợi sau khi chú hai anh ấy ngồi lên yên sau, lúc này mới nhanh chóng đuổi theo.

Tuy nhiên, một người chạy tốc độ vẫn nhanh hơn hai người, trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của Tần Dã.

Cũng may lúc anh ấy đạp xe đến trước cửa trấn, đã thấy được Tần Dã đang chờ ở đó, lúc này, cả người anh ấy thở hổn hển, trời lạnh như vậy mà trán anh ấy lại đầy mồ hôi.

Tần Lương Tài thở hổn hển hỏi: “Tần Dã, bây giờ đến đồn công an đúng không?”

Tần Dã gật đầu, sau đó leo lên xe đạp đạp đi mất.

Đợi sau khi họ tới được đồn công an, Tần Dã dẫn hai người này đi tìm đội trưởng Lục.

Đúng lúc đội trưởng Lục cũng ở đây, khi nhìn thấy bọn họ, có chút bất ngờ, “Các người tới là để tìm Tần Thủ Vọng?”

Tần Dã gật đầu, “Đúng vậy, ba Tần Thủ Vọng mất rồi, cụ thể, để họ nói với anh đi! Bên đây tôi còn có việc đi trước.”

Có thể dẫn họ tới tìm đội trưởng Lục đã là hết tình hết nghĩa. Còn muốn anh làm gì nữa?

Khi chú cháu Tần Thủ Lâm và Tần Lương Tài thấy Tần Dã đi dứt khoát như vậy thì bọn họ cũng trợn tròn mắt.

Anh đi rồi…… Bọn họ phải làm sao bây giờ?

Lập tức, họ có cảm giác chân tay luống cuống, vì bọn họ sợ tiếp xúc với đồng chí công an nhất.

Làm thế nào để mở miệng đây?

Cũng may đội trưởng Lục là người tốt, anh ấy nhìn về phía hai người họ, “Tình hình của các người là gì? Muốn gặp Tần Thủ Vọng?”

Tần Thủ Lâm kiên cường gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi có thể gặp anh ấy không? Đêm qua, ông cụ nhà tôi là ba của anh ấy mất rồi, không nhìn thấy anh cả tôi lần cuối, tuy là tôi không biết anh cả tôi phạm phải tội gì, nhưng ngày mai ba tôi phải nhập quan…… Cần phải nói cho anh cả một tiếng.”

Tần Lương Tài ở bên cạnh gật đầu theo.

Đội trưởng Lục im lặng một chút, “Được rồi, các người chờ một lát.”

Sau đó anh ấy gọi lớn với người cách đó không xa, “Tiểu Lý, cậu dẫn Tần Thủ Vọng ra, có người muốn gặp ông ấy.”

“Được.” Tiểu Lý nhanh chóng lên tiếng, sau đó cậu ấy rời khỏi.

Tần Thủ Lâm và Tần Lương Tài lo lắng không yên đợi khoảng năm phút, lúc này đội trưởng Lục mới nói với họ: “Đi thôi, bây giờ tôi mang các người tới gặp ông ấy.”

Hai chú cháu vội vàng chạy theo.

Tần Thủ Vọng vốn đang thấp thỏm không biết ai đến gặp ông ấy, không ngờ nhìn thấy em thứ hai và con trai lớn của ông ấy.

Ông ấy rất ngạc nhiên, “Thủ Lâm, Lương Tài, sao hai người lại tới?”

Ngay sau đó nghĩ tới chuyện bản thân phạm tội, ông ấy hơi không muốn nhìn thấy họ.

Vốn dĩ trong gia tộc ông ấy vẫn luôn cao cao tại thượng, hiện giờ rơi vào tình cảnh này…… Ông ấy còn mặt mũi nào để gặp người khác?

Tần Lương Tài nói thẳng: “Ba, ông nội mất trước nửa đêm hôm qua.”

Tần Thủ Vọng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ông ấy nghi ngờ tai mình nghe nhầm.

“Con, con nói ai mất?”

Tần Lương Tài khóc thành tiếng, “Ba, là ông nội mất.”

Trong mắt Tần Thủ Vọng tràn đầy sự nghi ngờ.

Sao người lại đi như vậy chứ? Ngày hôm qua trước khi ông ấy bị đưa đi, không phải vẫn còn ổn sao? Chẳng lẽ là vì chuyện của ông ấy…… Cho nên ba bị tức đến c.h.ế.t sao?

Còn không đợi ông ấy buồn phiền tự trách, đã nghe thấy giọng em trai thứ hai mang theo chút giận dữ, “Anh cả, đều là do người vợ tốt của anh, nếu không phải vì chị ấy…… Ba tôi cũng không có khả năng đi nhanh như vậy, đêm qua là ông ấy bị vợ anh chọc tức chết.”

Tần Thủ Vọng: “Cậu nói cái gì?”

Tần Thủ Lâm lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa.

Thật sự Tần Thủ Vọng không tin Hoàng Thúy Hoa sẽ làm ra chuyện bất hiếu như vậy, vì thế ông ấy quay đầu nhìn về phía con trai lớn của ông ấy.

Dù sao so với em trai thứ hai, ông ấy càng muốn nghe từ miệng con trai cả hơn.

“Lương Tài, con nói đi…… Chú hai con nói…… Có phải là sự thật không?”

Tần Lương Tài khóc lóc gật đầu, “…… Đúng vậy.”

Tần Thủ Vọng tức điên, ông ấy không ngờ vợ của ông ấy lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Nghẹn nửa ngày, ông ấy bắt đầu gào thét: “…… Ba ơi! Con bất hiếu……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.