Mang Theo Không Gian Trở Về Niên Đại Để Yêu Anh

Chương 340



Nhưng mà lần này không chờ bọn họ hỏi thì mẹ Dung đã đem chuyện Dung Yên viết bản thảo kiếm được tiền nói ra ngoài, kiếm được bao nhiêu tiền cũng nói luôn.

Ba anh em Tần gia khiếp sợ không thôi, đặc biệt là cặp song sinh Tần Dư và Tần Mai.

Đối với hai đứa mà nói, 50 đồng là một con số rất lớn rồi, thế mà chị dâu một lần kiếm được tận 2.000 đồng, hơn nữa sau này còn được nhiều hơn.

Ôi mẹ ơi, có phải là quá lợi hại rồi không?

“Chị dâu, chị nhất định là tiên nữ.” Tần Dư cực kỳ nghiêm túc nói một câu.

Tần Mai cũng đồng ý với lời của anh hai mình, cô bé gật đầu thật mạnh phụ họa.

Đây không phải là số tiền người thường có thể kiếm được.

Anh cả cô bé giỏi như thế mà còn chưa làm được đến mức này.

Có chị dâu ở đây…..Cô bé cảm thấy những ngày tháng bây giờ thật hạnh phúc.

Ba người bị cặp song sinh chọc cho buồn cười.

“Mấy đứa đáng yêu quá đi mất.” Dung Yên không keo kiệt chút nào khen một câu.

Tần Dư:....Cậu? Đáng Yêu?

Không, cậu không muốn lời khen này, có thể đổi cái khác không?

“Cho nên, đọc sách là chuyện vô cùng quan trọng, hai đứa phải học tập cho tốt, tương lai còn dài, sau này hai đứa còn có thể kiếm tiền giỏi hơn cả chị dâu của mình.” Mẹ Dung cười khích lệ chúng nó, còn không quên rót thêm một phần canh gà.

Vốn dĩ Tần Dư không thích đọc sách chút nào, cuối cùng vào ngày hôm nay cũng cảm thấy được…..Đọc sách quả thật là chuyện tốt.

Dù sao cậu yêu tiền nhất, công việc nhẹ nhàng có thể kiếm ra cả đống tiền như này có lực hấp dẫn cực kì lớn đối với cậu.

Cho nên, cậu quyết định phải học tập cho tốt.

Tần Mai càng không phải nói, cô là một cô bé an tĩnh hướng nội, bình thường đã thích đọc sách, chẳng qua bởi vì nguyên nhân thân thể cho nên mới miễn cưỡng nghỉ học, bây giờ nghĩ đến chuyện tương lai còn dài, phải kiếm thật nhiều tiền, mà vừa vặn chị dâu cô lại mở ra cho cô một cánh cổng thế giới mới khiến cô nhận ra, hóa ra, học tập văn hóa tri thức thực sự có thể kiếm được tiền.

Chuyện này khiến cho cô gái nhỏ càng thêm ý chí hừng hực.

“Được rồi, mau đi ăn cơm tối thôi. Con ngửi mùi canh gà nãy giờ đói muốn c.h.ế.t rồi.” Bởi vì yêu cầu của báo xã với nhà xuất bản bên kia muốn cô đưa bản thảo sớm một chút mà cô đã phải thức cả một buổi trưa để làm việc.

Tần Dã nghe thấy vợ nói như vậy, lập tức cảm thấy đau lòng: “Để anh đi bê thức ăn lên.”

Anh biết mẹ vợ đã nấu xong mọi thứ rồi.

Mẹ Dung cũng đi qua bếp lấy đồ ăn lên.

Một lát sau, trên bàn cơm lập tức đủ sắc đủ vị, ngoài ra còn có thêm cả mấy món cúng.

Hai anh em song sinh lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy cũng cực kỳ vui sướng.

Nhìn như mâm cỗ ngày tết vậy!

Không phải, bây giờ trong nhà có chị dâu còn có cha mẹ chị dâu ở, nhà bọn họ ngày nào cũng là ngày tết.

Ăn cơm tối xong, Dung Yên nhìn thấy Tần Dã muốn đi ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?”

“Vợ ơi, anh tính lên núi một chuyến, em cứ đi ngủ trước đi, không cần chờ anh đâu.” Vợ của anh kiếm tiền giỏi như thế, mặc dù bây giờ anh không thể kiếm được giống như cô, nhưng cũng không thể để mình quá thua kém được.

Vậy nên phải chăm chỉ nỗ lực hơn.

Dung Yên nghe thấy anh nói vậy, liền đoán ra được chắc là anh muốn đi săn.

Bèn bảo: “Được, vậy anh đi cẩn thận một chút.” Đàn ông muốn kiếm tiền chẳng phải chuyện gì xấu, cô không cần ngăn cản.

Tần Dã rất vui vẻ, anh biết ngay mà, vợ anh hiểu anh nhất.

“Vậy anh đi nhé vợ.” Cầm đồ vật lên, anh chuẩn bị đi ra ngoài.

Dung Yên nghĩ tới cái gì, lại gọi anh lại: “Đợi chút, em cho anh một cái túi hương chống muỗi, chút nữa anh lên núi thì đeo nó lên.”

Sau đó cô móc túi hương từ trong người ra.

Tần Dã cầm lấy cái túi nhỏ xinh, trong bóng đêm, đôi mắt của anh còn rực rỡ hơn cả sao trên trời.

Cẩn thận bỏ túi hương vào trong túi rồi đi ra ngoài.

Dung Yên nhìn người rời đi xong, thời điểm xoay người tính về phòng liền đụng phải mẹ Dung đứng đằng sau.

“Mẹ, sao mẹ không nói gì mà im lặng đứng ở sau con vậy? May là con không bị yếu tim, nếu không sẽ bị mẹ dọa cho c.h.ế.t khiếp mất.”

Mẹ Dung nghe thấy cô nói thế, liền phi phi mấy tiếng: “Suốt ngày nói bừa cái gì đó, hơn nữa mẹ vừa mới đi tới, là do con không nghe thấy tiếng mà thôi.”

“Đúng rồi, Tiểu Tần đi ra ngoài à? Sao còn mang theo d.a.o chẻ củi? Nó muốn đi lên núi sao?”

Dung Yên gật đầu: “Đúng vậy, muốn đi kiếm tiền đó! Ôi, quả nhiên, mặc kệ là ở đâu thì kiếm tiền đúng là rất vui mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.